Vì muội mà xuất quan?
Nhưng nàng đã tỉnh lại mười ngày rồi.
Trong lòng Thừa Niểu yên tĩnh đến lạ.
"Vậy lần này đại ca phải ở lại với muội lâu một chút." Nàng kéo tay áo huynh trưởng, nũng nịu lắc lắc: "Muội nhớ huynh nhiều lắm."
Khóe môi Thừa Phong hơi nhếch lên, ánh mắt càng thêm dịu dàng: "Chỉ cần muội không chê ta là được. Nhưng chuyện này để sau hãy nói, trước tiên xử lý việc quan trọng đã. Ta thấy vết thương của Văn cô nương rất nghiêm trọng, không nên trì hoãn."
"Đại ca nói đúng, muội đang định bảo A Hành đưa Văn cô nương về cung để Linh y chữa trị vết thương." Thừa Niểu thu lại nụ cười trên gương mặt.
"Ta đưa Văn cô nương về thì hơn." Ánh mắt Thừa Phong thoáng dừng trên sắc mặt tái nhợt của Văn Hỉ, nụ cười bên môi cũng nhạt đi: "Quý thiếu chủ sắp thành thân với muội, không nên tiếp xúc quá gần với nữ tử khác để tránh gây dị nghị. Quý thiếu chủ thấy ta nói có đúng không?"
Quý Hành đối mặt với ánh nhìn của hắn, thoáng trầm ngâm một chút rồi gật đầu: "Thiếu quân nói đúng."
"Văn cô nương, để ta đưa cô về." Thừa Phong cười nhẹ, đưa tay ra với Văn Hỉ. Nàng ta khựng lại một chút rồi khẽ đáp: "Được."
Không trì hoãn thêm, Thừa Phong lập tức mang Văn Hỉ rời cung. Tốc độ của hắn nhanh đến mức chỉ trong nháy mắt, bóng dáng hai người đã biến mất.
Thừa Niểu đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo hướng mà huynh trưởng rời đi. Cho đến khi bóng dáng ấy hoàn toàn khuất dạng, nàng vẫn chưa thu ánh mắt lại.
"Niểu Niểu, Thiếu quân đã đi rồi." Quý Hành bất chợt tiến một bước lên phía trước, đứng chắn trước mặt nàng, chặn tầm nhìn của nàng. Ngọn lửa chập chờn hắt ánh sáng lên gương mặt hắn, trong màn đêm, khóe môi hắn kéo thẳng một đường, không hề cong lên.
"Ta biết, ta chỉ vừa nhận ra dường như đại ca rất quan tâm đến Văn cô nương." Thừa Niểu hạ ánh mắt, khẽ nhếch môi cười, nhưng trong ánh mắt chẳng có chút ý cười nào: "Ngủ suốt mười năm, thế giới đã thay đổi không ít. Đã mười năm không gặp, đại ca chỉ nói với ta ba câu."
Lần xuất hiện này của hắn, dường như chỉ vì Văn Hỉ.
Còn nàng, chỉ là tiện thể mà thôi.
Trong lòng Thừa Niểu có chút khó chịu, ngọn lửa giận vừa đè nén lại không kìm được mà bốc lên.
Nàng không thoải mái, người khác cũng đừng mong thoải mái.
Thừa Niểu bất ngờ nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
"Nói thật, ta từng nghĩ huynh ghét Văn cô nương đến mức mong nàng ta chết đi cho xong." Nàng nghiêng đầu, trông vừa đáng yêu vừa tinh nghịch, giọng nói nhẹ nhàng như không: "Không ngờ huynh lại cứu nàng ta. Xem ra, là ta đã đánh giá thấp huynh. A Hành của ta quả nhiên là một vị hôn phu chính trực, lương thiện."