Lê Dạng thấy sắc mặt Quý Hoài Chi dần dịu đi, còn chưa kịp lặng lẽ nhảy nhót đã lại thấy anh nghiêm mặt: “Đừng tưởng rằng nói mới lời dễ nghe thì chuyện này cứ thế mà quên.”
Nghe vậy Lê Dạng có chút uể oải cúi đầu.
Được rồi, vẫn sẽ bị giáo huấn thôi mà.
Một giây sau lại nghe anh nói: “Cho dù em muốn đối phó với bọn họ, cũng không thể dùng phương thức tổn thương chính mình.”
Cô ngẩng đầu lên, thấy tầm mắt Quý Hoài Chi rơi trên khuôn mặt đã khô khốc của cô, trái tim cô lại rơi vào trong bụng: “Đáng giá.” Trước khi lông mày Quý Hoài Chi nhíu lại, cô vội vàng nói: “Sau này em nhất định sẽ cẩn thận, không cho bất kỳ kẻ nào tổn thương em, cũng sẽ không làm tổn thương chính mình nữa.”
Nghe được lời của cô, cuối cùng Quý Hoài Chi cũng hài lòng, khóe miệng khẽ nhếch rồi lại buông xuống: “Đồ ngốc.”
Lê Dạng vẫn không lay chuyển được Quý Hoài Chi, bị anh ôm tới bệnh viện, bác sĩ nhìn thấy máu trên đầu cô cũng hoảng sợ, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Quý Hoài Chi tưởng rằng anh đánh cô.
Dưới sự giải thích nhiều lần của Lê Dạng, bác sĩ cũng miễn cưỡng tin tưởng là do Lê Dạng tự mình đυ.ng vào tường, chứ không phải do Quý Hoài Chi đánh.
Bác sĩ băng bó vết thương cho Lê Dạng, nói: “May mắn vị trí vết thương có tóc che lại, nếu không tương lai sẽ để lại sẹo, cô gái nhỏ sẽ khóc nhè.”
Quý Hoài Chi nhìn trán Lê Dạng bị quấn một vòng băng gạc trắng, cô gái vốn nhỏ nhắn xinh xắn, bây giờ thoạt nhìn rất khó coi, giọng nói lại càng trầm xuống: “Không thể không để lại sẹo sao?”
Bác sĩ bị giọng nói của Quý Hoài Chi dọa sợ, cảm thấy thấy cảnh tượng đêm nay giống như Hắc lão đại trong phim Hồng Kông uy hϊếp bác sĩ nhất định phải cứu lấy người phụ nữ của mình, theo bản năng nuốt nước bọt: “Cái đó, không để lại sẹo có lẽ hơi khó khăn… Tôi sẽ kê thêm cho cô ấy một ít thuốc nhập khẩu, mỗi ngày bôi lên, chăm sóc tốt vết thương, chắc là sẽ nhạt đi được một chút.”
Quý Hoài Chi: “Được.”
Lê Dạng: “Bao nhiêu tiền?”
Hai người nhanh chóng liếc nhau, Lê Dạng nói: “Bác sĩ, nếu đắt quá thì không cần, mỗi ngày tôi dùng i-ốt tiêu độc là được.”
Quý Hoài Chi nhàn nhạt liếc cô một cái: “Anh không muốn người khác nói anh cưới một cô vợ xấu xí.”
Lê Dạng: “...”
Bác sĩ thấy hai người như vậy, ý nghĩ Quý Hoài Chi bạo lực gia đình đã bị gạt sạch đi, ngược lại cười hì hì nói: “Cô gái, chồng của cô đối với cô thật tốt.”
Lê Dạng bị ghét bỏ cố gượng cười một tiếng, coi như đáp lại.
Được rồi, cô thừa nhận kiếp trước những hồng nhan tri của Quý Hoài Chi đều đẹp đến mức khiến người khác thèm chảy nước miếng, vẻ ngoài này của cô hoàn toàn không đủ nhìn.