Trước đây Phùng Mai vốn đã có tiếng ở bên ngoài, giờ lại đánh Lê Dạng đến mức chảy máu, vì vậy ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng không cần nghĩ ngợi mà tin tưởng chị Tiền, nhất thời ánh mắt của mọi người nhìn về phía mẹ chồng nàng dâu bọn họ càng thêm khinh bỉ, thậm chí có người còn ở trước mặt bọn họ mà mắng.
“Tôi chưa từng thấy người nào độc ác vậy, lại có thể đánh con gái mình thành như vậy.”
“Gặp phải mẹ và bà nội như này, thật sự muốn làm bậy nha!”
“Bây giờ là thời đại nào rồi, cũng không phải xã hội cũ nữa, bọn họ không sợ bị bắt sao.”
“Thật đáng thương, đầu đầy máu…”
Ba người Dương Xuân Hoa ngồi trong nhà nghe thấy tiếng bàn tán và mắng chửi ngoài cửa, trên mặt giống như lửa đốt, vốn nghĩ xử lý Lê Dạng là chuyện dễ dàng, ai ngờ lại loạn thành như vậy?
Dương Xuân Hoa oán hận nhìn về phía Lê Dạng, trách cô là đồ sao chổi xui xẻo, gả cho một tên côn đồ nghèo rớt mùng tơi thì không nói, còn liên lụy làm hỏng danh tiếng của bọn họ. Trải qua chuyện đêm nay, ngày mai chắc chắn sẽ truyền đến tai người nhà họ Phó, hôn sự thất bại đã đành, không chừng bọn họ còn bị hành hạ một phen.
Nghĩ vậy, rốt cuộc bà ta cũng không ngồi yên được nữa, đứng lên muốn đi.
Dương Xuân Hoa làm ra bộ dạng đau lòng tiếc nuối: “Chuyện nhà các người ta không quản được, ngươi tự xem mà lo liệu đi.”
Nhạc Hồng cũng vội vàng đi theo phía sau: “Đúng vậy chị dâu, người cũng là chị đánh, không liên quan gì đến chúng ta.”
Mẹ chồng nàng dâu hai người đỡ nhau muốn đẩy đám người ra rời đi.
Bỗng nhiên những tiếng bàn tán im bặt lại, hai người giương mắt nhìn, một người đàn ông vẻ ngoài cực kỳ cao lớn đẹp trai đi đến.
Người đàn ông liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lê Dạng được chị Tiền ôm vào trong ngực, đồng tử co rút lại, anh chạy vài bước đến bên Lê Dạng, tiếp nhận Lê Dạng từ trong tay chị Tiền, giọng nói âm trầm đến đáng sợ: “Là ai làm cô ấy bị thương?”
Chị Tiền, chị Triệu cùng đám người xem náo nhiệt đều chỉ vào đám người Phùng Mai và Dương Xuân Hoa: “Là bọn họ đánh!”
Dương Xuân Hoa: “...”
Nhạc Hồng: “...”
Dương Xuân Hoa cũng nhìn ra thân phận của Quý Hoài Chi, sau khi sự sợ hãi qua đi ngay lập tức đã bày ra vẻ trưởng bối, hắng giọng nói: “Cháu rể, chuyện này thực sự không liên quan đến chúng ta, chúng ta tới đây chủ yếu cũng là để giải quyết mâu thuẫn giữa hai mẹ con họ.”
Nhạc Hồng không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, người thật sự không phải do chúng ta đánh.”
Giờ phút này Nhạc Hồng đã hối hận đến xanh ruột, ở nhà thì tốt rồi, vì sao lại tới tham gia náo nhiệt này chứ?