Hiện tại không biết Phùng Mai đang đi tìm cứu binh ở đâu, lấy đâu ra thời gian mà quản Lê Diệu Tổ chứ? Cho nên cô chỉ đạp có hai cái là may mắn cho nó rồi.
Đúng như Lê Dạng dự đoán, Lê Diệu Tổ làm loạn một hồi thấy cô không có phản ứng gì, liền từ dưới đất bò dậy, nó vỗ vỗ quần, tức giận nói: “Gả cho người thối nát như Quý Hoài Chi, mày chờ mà chịu khổ đi!”
Lê Dạng lườm nó: “Vậy cũng tốt hơn là bị đám đỉa các người hút máu!”
Lê Diệu Tổ tức giận đến lắp bắp, lập tức nghĩ ra điều gì đó, nhe răng cười nói: “Mày dám nói bọn tao là đỉa sao? Mày chờ đấy, mẹ đã đi tìm người, đến lúc đó xem mày làm sao bây giờ!”
Dứt lời, nó đá một cước vào quần áo trên mặt đất để trút giận, đóng sầm cửa sân lại và đi ra ngoài.
Đi được vài bước nó lại quay lại: “Tao cảnh cáo mày, đồ đạc trong nhà đều là của tao, nếu mày dám lấy cái gì, cẩn thận tao sẽ làm cho mày đẹp mặt.”
Lúc này, ngay cả tranh luận với nó cô cũng không muốn nói.
Đồ đạc của cái nhà này, một thứ cô cũng không đυ.ng vào, bởi vì cô hiểu rõ ràng bọn họ giống như một cái dây leo uốn lợn, chỉ cần nắm được bất cứ cơ hội sẽ liều mạng mà leo lên, hút máu người ta đến khi chết thì thôi.
Cô cúi đầu nhìn quần áo trên mặt đất, đều đã mặc rất nhiều năm, bị giặt đến tróc cả màu, nhăn nheo, một chút cũng không giống quần áo của các cô gái tuổi này mặc, giống như trái tim cô, đã được khâu vá rất nhiều lần, gió cũng thổi ào ào vào bên trong, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô chịu tổn thương.
“Đừng nhặt nó lên.” Bỗng nhiên có một đôi bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô.
Lê Dạng kinh ngạc ngẩng đầu, cứ như vậy nhìn vào mắt Quý Hoài Chi.
Mày nhíu chặt, môi hơi mím, còn có cả tức giận…đau lòng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu tình như vậy của anh.
“Anh…” Lê Dạng vừa mở miệng, nước mắt như hạt đậu rơi xuống, rơi trên mu bàn tay Quý Hoài Chi.
Cô vội vàng nghiêng đầu, lấy tay lau nước mắt.
Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý, rõ ràng đã tự nói với bản thân không cần để ý, nhưng tại sao vừa nhìn thấy Quý Hoài Chi liền cảm thấy ủy khuất?
Nhưng cô càng lau, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
Lê Dạng không dám ngẩng đầu, cúi đầu nhặt quần áo, nghẹn ngào nói: “Những quần áo này vẫn có thể mặc, mang về giặt một chút là được rồi.”
Cô nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng thở dài, một lần nữa bàn tay run rẩy được nắm lại rồi nhanh chóng buông ra: “Đừng nhặt nữa.” Anh kéo cô: “Nhà này nợ em cái gì, anh sẽ bù đắp cho em gấp bội.”