Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử Chúng Ta Hoà Li Đi

Chương 10

Cha mẹ của Tô Mộc Nguyệt vốn là kẻ nổi tiếng lêu lổng, nàng cố tình nhắc đến bọn họ để mọi người trong làng biết rằng, nếu nàng thực sự chết, cha mẹ nàng nhất định sẽ đến làm loạn, khiến cả làng Liễu Nguyệt chẳng được yên ổn.

Quả nhiên, Ninh lão nhân phản ứng đầu tiên, tiến lên giữ chặt lấy Tô Mộc Nguyệt: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ vì một bát canh trứng mà ngươi phải ép bà bà đến bước đường cùng ngay khi Nhị Lang còn chưa kịp chôn cất hay sao?"

Thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, cuối cùng lại biến thành nàng là kẻ ép Vương thị đến đường cùng ư?

Tô Mộc Nguyệt cười lạnh: "Cha! Hôm nay ta muốn làm rõ trước mặt toàn thôn xem rốt cuộc ai ép ai. Cũng xin thôn trưởng và mọi người làm chứng, nếu hôm nay ta không nhận được một lời công bằng, ta – Tô Mộc Nguyệt – sẽ đích thân lên huyện nha tố cáo!"

"Việc trong làng, cớ gì lại phải làm lớn đến vậy?" Lão thôn trưởng nhíu mày, có chút không hài lòng, quát Tô Mộc Nguyệt một tiếng.

Ninh lão nhân cũng tỏ vẻ bất mãn, nhưng ngại thể diện nên chỉ có thể dùng ánh mắt đe dọa. Nguyên chủ trước đây rất sợ ánh mắt của Ninh lão nhân, vì khi còn trẻ, ông từng là tay thợ săn cừ khôi, trên người mang theo khí sát phạt, một cái trừng mắt của ông cũng đủ làm nguyên chủ run rẩy. Nhưng thân xác này giờ đây đã có linh hồn của một sát thủ hàng đầu. Tô Mộc Nguyệt từng gϊếŧ qua những kẻ ác độc hơn Ninh lão nhân nhiều lần.

Trước ánh mắt đáng sợ của Ninh lão nhân, Tô Mộc Nguyệt chỉ mỉm cười lạnh nhạt: "Ta chỉ muốn hỏi một câu, cha ơi, mỗi tháng Ninh Giác gửi về bao nhiêu quân lương? Khi chàng mất, tiền trợ cấp là bao nhiêu?"

Vừa nghe Tô Mộc Nguyệt nói vậy, đám đông xung quanh cũng tò mò. Trong làng không phải không có người tham gia quân đội, ngược lại còn khá nhiều, nhưng không ai lập được nhiều công lao như Ninh Giác. Nghe đồn, tiền thưởng của Ninh Giác là cao nhất, huống chi lần này chàng lại chết trận, tiền trợ cấp chắc chắn không ít.

Ninh lão nhân miễn cưỡng đáp: "Mỗi tháng hai lượng bạc, còn tiền trợ cấp là năm mươi lượng!"

Ông không muốn nói ra, nhưng loại tiền quân lương và trợ cấp này vốn là từ chính phủ gửi thẳng về, muốn giấu cũng không giấu được, thôn trưởng cũng dễ dàng biết được.

Cả đám đông trầm trồ kinh ngạc, bởi thông thường quân nhân chỉ nhận được chưa đến một lượng bạc mỗi tháng, mà còn phải tự trang trải sinh hoạt phí. Hai ba tháng họa hoằn lắm mới gửi được về một lượng bạc, không ngờ Ninh Giác mỗi tháng gửi hẳn hai lượng.

"Cha quả là thành thật nhỉ!" Tô Mộc Nguyệt cười nhạt rồi hỏi tiếp: "Vậy cha cho phòng nhị chúng ta bao nhiêu? Cho phòng lớn bao nhiêu? Cho Ninh Hiểu Dương bao nhiêu, và Bảo Nhi bao nhiêu?"

Ninh lão nhân mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, quát lớn: "Đồ mất dạy! Lão tử là gia chủ, phân chia thế nào là chuyện của ta, còn đến lượt ngươi thắc mắc sao?"

Tô Mộc Nguyệt quay sang đám đông nói lớn: "Cha ta mỗi tháng chỉ cho phòng nhị chúng ta mười văn tiền, còn cho phòng lớn một lượng bạc! Bảo Nhi từ trước đến giờ chưa từng được ăn no, trong khi Ninh Hiểu Dương mỗi bữa đều có trứng gà, tiền trợ cấp cũng chỉ dành cho phòng lớn. Xin hỏi, như vậy có gọi là công bằng không?"

Đám đông xôn xao, ngay cả lão thôn trưởng cũng tỏ vẻ không hài lòng: "Ninh lão đệ, ngươi làm vậy có phần quá bất công!"

"Hỗn xược! Ngọc Nhi là người đọc sách, dĩ nhiên cần phải chi nhiều tiền hơn. Nếu nó thi đỗ cao, ngươi là em dâu cũng sẽ được thơm lây!" Ninh lão nhân chỉ tay vào Tô Mộc Nguyệt, quát lớn.

Tô Mộc Nguyệt cười lạnh: "Các vị thúc thúc bá bá, ta là phụ nữ, chẳng hiểu đạo lý cao siêu gì. Nhà ta giờ chỉ còn lại Bảo Nhi, chồng ta đã mất, ta không sợ gì cả. Nhưng ta không thể để Bảo Nhi chịu cảnh bị hành hạ mãi. Hôm nay, ta chỉ muốn phân gia, xin được chia phần thuộc về phòng nhị, để ta mang Bảo Nhi ra ở riêng, tự lập cuộc sống."