Sau Khi Tôi Bỏ Chạy, Vai Chính Công Đã Hoàn Toàn Sụp Đổ

Chương 26

Mọi thứ đều không thể giải thích.

Anh chống tay lên giường, nhưng cảm giác tay mình chạm phải một vật cứng.

Lấy lên xem, đó là một chiếc cúc. Loại cúc rất bình thường kiểu cúc thường xuất hiện trên áo sơ mi trắng.

Áo sơ mi của Tần Du không hề có bất kỳ hư hại nào.

Vậy chiếc cúc này là do người kia để lại từ tối qua sao?

Tần Du suy nghĩ một lúc rồi bỏ chiếc cúc không có gì đặc biệt này vào túi.

Anh lại ngồi thêm một lúc, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Những chuyện khác có thể làm từ từ. Nhưng có một chuyện, anh muốn làm ngay bây giờ.

Vẫn không thể loại trừ khả năng Giang Hữu Linh sẽ xuất hiện ở đây.

Anh cần phải xác định chuyện này.

.........................................................

Tần Du đứng trước cửa, nhấn chuông.

Anh đợi một lúc thì cửa mở ra, Giang Hữu Linh xuất hiện sau cánh cửa, ánh mắt của hai người gặp nhau.

Khi nhìn thấy Tần Du, Giang Hữu Linh không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: "Tổng giám đốc Tần? Sao ngài lại ở đây?"

Tần Du chăm chú quan sát Giang Hữu Linh.

Giang Hữu Linh ăn mặc chỉnh tề, bộ vest ba mảnh vẫn vừa vặn như mọi khi. Chỉ có điều là sắc mặt anh hơi đỏ hơn bình thường, ngoài ra thì mọi thứ đều bình thường.

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt của Giang Hữu Linh rất bình tĩnh. Cuối cùng, Tần Du là người đầu tiên rút ánh mắt lại, hỏi: "Tối qua anh làm gì?"

Giang Hữu Linh giải thích: "Tối qua tôi về nhà thì bị sốt nên đã đi nghỉ ngơi sớm. Sáng dậy cảm giác khá hơn, tôi định đến công ty làm việc. Nhưng trước khi ra ngoài thì lại cảm thấy không khỏe nên trì hoãn... khụ khụ khụ..."

Giọng Giang Hữu Linh khàn đặc, thỉnh thoảng lại ho. Đúng là có vẻ đã bị ốm cả đêm.

Tuy nhiên sau khi nói xong về tình trạng của mình, Giang Hữu Linh lại khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp như một trợ lý luôn sẵn sàng 24/7: "Tổng giám đốc Tần tìm tôi có việc gấp gì không?"

Không khí lặng đi một lúc. Sau đó Tần Du đột ngột giơ tay ra không quan tâm đến vẻ mặt của Giang Hữu Linh đang thay đổi, Tần Du đặt tay lên trán của anh.

Khi chạm vào, cảm giác nhiệt độ trán đúng là cao hơn nhiều so với bình thường.

Giang Hữu Linh không nói dối.

Thực ra Giang Hữu Linh cũng không cần phải nói dối.

Loại bỏ một khả năng nghi ngờ, đó là một tin tốt.

Là trợ lý đặc biệt mà Tần Du tin tưởng nhất. Giờ đã xác định được Giang Hữu Linh không liên quan đến chuyện này, anh nên nói với Giang Hữu Linh về những gì đã xảy ra tối qua để anh ấy điều tra xem đối tượng tối qua là ai.

Với khả năng của Giang Hữu Linh, chắc chắn sẽ tìm ra kết quả mà anh hài lòng.

Tần Du nghĩ như vậy.

Nhưng Tần Du chỉ liếc nhìn Giang Hữu Linh một cái rồi lạnh lùng nói: "Để Yến Lâm đến xem cho anh đi."

Yến Lâm là bác sĩ riêng của Tần Du, có quan hệ khá tốt với anh. Trước đây khi còn ở nhà họ Tần, Giang Hữu Linh cũng đã gặp anh ta không ít lần.

Giang Hữu Linh lịch sự lắc đầu: "Không cần làm phiền bác sĩ Yến đâu. Tôi chỉ bị cảm lạnh thông thường, uống thuốc là được."

"Nhưng hôm nay tôi không thể đi làm được."

Giang Hữu Linh lại ho vài tiếng rồi mỉm cười với Tần Du. Nụ cười này vốn rất bình thường nhưng khi ở trên khuôn mặt của Giang Hữu Linh lúc này lại mang đến một vẻ yếu đuối hoàn toàn khác biệt so với mọi khi.

Tần Du quay người, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói là cho anh nghỉ hai ngày, bao giờ khỏe thì hãy đi làm."

.............................................

Cửa thang máy đóng lại, bóng dáng của Tần Du biến mất khỏi tầm mắt.

Xác nhận rằng Tần Du sẽ không quay lại, Giang Hữu Linh đóng cửa lại rồi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng qua được.

Sau khi mọi chuyện kết thúc vào tối qua, Giang Hữu Linh cuối cùng cũng có chút thời gian để suy nghĩ về việc mọi thứ đang xảy ra.

Không cần phải suy nghĩ nhiều, anh liền hiểu ra.

Đây là một điểm quan trọng trong cốt truyện gốc.

Nhân vật nam chính công bị trúng thuốc vì lý do nào đó và lúc đó, nhân vật nam chính thụ là người duy nhất ở bên cạnh cậu ta.

Tiếp theo là những tình tiết mà mọi người đều thích, họ lao nhau. Sáng hôm sau, nhân vật nam chính công thức dậy thì thấy nhân vật nam chính thụ đang nằm ngủ bên cạnh mình, khuôn mặt bình thản... Vì tai nạn này, tình cảm giữa công và thụ đã phát triển nhanh chóng.

Kết quả là không biết vì sao, Tần Du vẫn bị trúng thuốc như trong cốt truyện gốc nhưng lần này Bạch Hi không xuất hiện mà người xuất hiện lại là anh.

Vậy là người gặp được tai nạn cũng chính là anh.

Hiểu ra điều này, trong đầu Giang Hữu Linh bỗng vang lên một hồi chuông cảnh báo.

Cốt truyện của anh vốn chỉ là gây khó dễ cho nam chính thụ, tạo trở ngại cho nam chính công. Cuối cùng có kết thúc bi thảm chết ngoài đường.

Giờ đây anh trực tiếp thay thế nhân vật nam chính thụ tạo ra một mối quan hệ sâu sắc với nhân vật nam chính công...

Giang Hữu Linh không dám tưởng tượng nếu chuyện này bị phanh phui, anh sẽ chết thảm đến mức nào.

Nếu như anh biết tối qua sẽ xảy ra cốt truyện này, dù có để Tần Du ở một mình cả đêm, sáng hôm sau bị Tần Du tức giận đuổi việc anh cũng tuyệt đối sẽ không đến.

Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích.

Vì vậy con đường duy nhất còn lại với Giang Hữu Linh là làm mọi cách để che giấu.

Anh đã mang đi tất cả những thứ có thể làm lộ danh tính của mình và đã mở điện thoại của Tần Du xóa đi những tin nhắn mà Tần Du đã gửi cho anh bảo đến khách sạn.

Có một lần tình cờ anh biết được mật khẩu điện thoại của Tần Du nhưng Giang Hữu Linh chưa bao giờ nhắc đến việc này. Anh cũng không động vào điện thoại của Tần Du, chuyện này ngay cả Tần Du cũng không biết.

Chỉ đến lúc cần thiết nhất, anh mới dùng đến.

Nhưng ký ức của Tần Du thì Giang Hữu Linh không thể xóa bỏ được, may mắn là trong cốt truyện gốc đã xác nhận rằng tác dụng phụ của thuốc mà Tần Du trúng là làm loạn trí nhớ. Có lẽ khi Tần Du tỉnh dậy cũng không thể chắc chắn được liệu có phải là bản thân đã gửi tin nhắn cho Giang Hữu Linh hay không.

Tuy nhiên, Giang Hữu Linh cũng không nghĩ rằng mình có thể dễ dàng vượt qua thử thách này.

Với sự hiểu biết của anh về tính cách của Tần Du, nếu Tần Du còn nhớ chút gì đó, cậu ta chắc chắn sẽ tìm cách kiểm tra lại cho đến khi giải tỏa được nghi ngờ.

Khả năng cao là sẽ phát hiện anh không đi làm rồi sẽ trực tiếp đến tìm anh.

Vì vậy, Giang Hữu Linh cũng mặc đồ vest chỉnh tề ở nhà, cài hết các cúc áo. Không phải vì lý do gì đặc biệt mà chỉ vì nó che chắn tốt, không để lộ vết bầm tím dày đặc trên da. May mà trên cổ anh không có dấu vết nào, nếu không thì việc che giấu sẽ tốn nhiều công sức hơn.

Nhưng tại sao Tần Du lại biết địa chỉ nhà anh?

Giang Hữu Linh hơi nghi ngờ một chút sau đó anh tìm ra một lý do hợp lý: Nơi anh ở không phải là bí mật, có không ít đồng nghiệp trong công ty cũng sống trong cùng một khu.

Nếu Tần Du muốn biết thì rất dễ dàng.

Còn về việc sốt...