Sáng hôm sau, Cố Ngôn dậy sớm hơn cả người trong gương, háo hức đến không thể kiềm chế.
Anh hoàn toàn bị chiếc gương mê hoặc.
Khi rửa mặt, anh nghĩ đến gương và thử đặt nó dưới vòi nước rửa sạch.
Khi ăn sáng, anh vẫn nghĩ đến gương, liền mang nó vào bếp, để trên bếp lò sưởi ấm.
Tối đến, khi người phụ nữ trong gương đang cởϊ áσ tắm rửa, ý nghĩ xấu nảy lên trong đầu anh. Với chiếc máy sấy tóc trong tay, Cố Ngôn bật cười rồi bật máy, thổi mạnh vào gương.
Lập tức, trong căn phòng cổ xưa, gió lớn nổi lên cuồn cuộn, giấy tờ trên bàn bay tán loạn khắp nơi!
Người phụ nữ hốt hoảng chạy khỏi bồn tắm, chưa kịp mặc đồ đã vội khoác một chiếc áo ngoài. Nhưng chỉ bước được vài bước, cơn gió đã cuốn phăng chiếc áo. Cô loạng choạng giữa cơn lốc, đến khi vơ được một chiếc chăn trên giường mới có thể che thân.
Cố Ngôn mãn nguyện, cuối cùng cũng thấy được cảnh tượng "giới hạn" mà mình mong chờ. Trong lòng anh vô cùng khoái chí.
Khi gió ngừng, tiểu thư và nha hoàn ôm chặt lấy nhau, run rẩy không ngừng.
Cửa sổ và cửa ra vào trong phòng vẫn đóng chặt, vậy mà cơn gió lớn như vậy lại xảy ra. Điều này thật kỳ lạ!
Chưa hết, buổi sáng thì mưa nhỏ từ trần nhà rơi xuống dù trời nắng đẹp. Đến trưa, căn phòng đột nhiên nóng bức như thiêu đốt, khiến họ toát mồ hôi tỉnh dậy giữa giấc ngủ. Giờ lại đến cơn gió ma quái...
Càng nghĩ, hai người càng kinh hãi, mặt tái mét không còn giọt máu.
Ngoài gương, Cố Ngôn không cảm thấy chút tội lỗi nào.
Trong mắt anh, những người trong gương giống như nhân vật trong một trò chơi mô phỏng. Họ khóc hay cười đều chỉ là thú vui để anh tiêu khiển mà thôi.
***
Cố Ngôn đắc ý suốt hai ngày, liên tục tìm cách quậy phá thêm.
Việc đổ nước lên gương nhanh chóng bị loại bỏ vì hiệu ứng không thú vị. Nó chỉ khiến căn phòng trong gương ẩm ướt hơn, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến người bên trong. Hơn nữa, nước làm mờ mặt gương, khiến hình ảnh trở nên khó nhìn.
Dùng nhiệt để nướng cũng không ổn. Mặc dù anh thích ngắm cảnh người phụ nữ toát mồ hôi, nhưng nhiệt độ cao làm bề mặt gương bị ám đen, phải dùng dao cạo mới sạch.
Nghĩ đi nghĩ lại, máy sấy tóc vẫn là công cụ tốt nhất, hiệu quả rõ ràng và thú vị nhất.
Đột nhiên, một ý nghĩ tinh nghịch lóe lên trong đầu anh: Liệu nếu thả một cái... Thì sao nhỉ?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, Cố Ngôn đã cười lăn trên giường.
Nhưng niềm vui của anh sớm bị dập tắt.
Anh phát hiện trong gương... không còn ai cả!
Căn phòng trống không, ngay cả chăn gối trên giường cũng được xếp gọn gàng. Tiểu thư đã biến mất!
Cố Ngôn ngẩn người, không thể tin vào mắt mình.
Không còn ai nữa thì còn chơi gì được nữa?!
Anh cố tự trấn an: Có lẽ cô ấy chỉ đi du lịch. Rồi cô ấy sẽ quay về thôi.
Anh chờ đợi, nhưng hai ngày sau, không có ai trở lại.
Thay vào đó, người đến là mẹ anh – cùng với một vị khách không mời.
Cố Ngôn đứng ở cửa, nhìn hai người với vẻ khó hiểu.
“Hai người…”
Cố phu nhân không thèm để ý đến anh, lo lắng nói với Đỗ Hạo: “Đỗ tiên sinh, phiền ngài xem giúp con trai tôi. Nó có phải bị dính tà khí không? Nửa tháng nay nó không ra khỏi nhà, ngày đêm ru rú trong phòng, chẳng thèm nói chuyện với ai. Lúc ăn cơm thì lại tự dưng bật cười. Rất không bình thường!”
Cố Ngôn co giật khóe miệng, lớn tiếng: “Mẹ… Mẹ đừng đùa như thế được không?”
Đỗ Hạo mỉm cười, lịch sự đáp lời: “Nhị thiếu gia trông có vẻ rất khỏe mạnh.”
Khỏe mạnh là đương nhiên, bởi anh chưa bao giờ sống theo giờ giấc điều độ như thế này.
Cố phu nhân gật đầu, rồi nói thêm: “Vậy vào phòng xem thử, có giấu thứ gì không sạch sẽ không?”
“Mẹ!” Cố Ngôn hoảng hốt, giọng bất giác cao vυ't.
Cố phu nhân giật mình, trừng mắt: “Con hét gì to thế? Mẹ đâu có điếc!”
Cố Ngôn ôm đầu, cảm thấy đau nhức: “Sao mẹ lại mời Đỗ tiên sinh đến? Con có vấn đề gì đâu! Ngày trước con ra ngoài chơi thì mẹ bảo con lông bông. Giờ con muốn ở nhà nghỉ ngơi, mẹ lại cho là bất thường. Mẹ đúng là không vừa mắt con!”