“…”
Dưới ánh mắt giận dữ của mọi người, Giang ma ma sợ đến run người, quỳ sụp xuống chân Tiêu lão, nắm lấy ống quần lão nhân gia gào khóc: “Tiêu lão, Tiêu lão, ông có nhìn nhầm không? Tạ thế tử sao có thể chưa chết? Hắn sao có thể tỉnh lại?”
Tạ thế tử tỉnh lại có nghĩa là gì? Có nghĩa là xung hỷ thành công!
Có nghĩa là tất cả những lời buộc tội Ân Thất Thất vừa rồi của bà ta đều không thành lập, không chỉ vậy, bà ta còn phải gánh tội danh nguyền rủa Chiến Thần, ở Nam Lương sẽ không còn chỗ dung thân!
Tuy bà ta chỉ là người truyền lời, những lời đó đều là lão phu nhân nói, nhưng những lời đó dù sao cũng là từ miệng bà ta nói ra, bà ta dù muốn đổ tội cho lão phu nhân, lão phu nhân cũng phải chịu nhận mới được!
Lão phu nhân chắc chắn sẽ không nhận, bà ta chết chắc rồi!
“Ngươi mới chết! Bà già nhà ngươi, ngươi nói hươu nói vượn phun phân cũng thôi đi, ngươi cởϊ qυầи lão hủ làm gì? Lão hủ không vừa mắt ngươi đâu, mau buông ra!”
Tiêu lão vừa mắng Giang ma ma, vừa ra sức cứu vãn chiếc quần đang gặp nguy hiểm của mình, giằng co trông rất chật vật.
“Ha ha!”
Tần thị đứng bên cạnh thấy vậy, lại không nhịn được cười lớn: “Quả nhiên là đại hỷ! Lời chúc mừng của Tiêu lão, rất hợp ý ta!”
Vừa nói, Tần thị phẩy tay, nói: “Nhũ mẫu, thưởng!”
“Vâng!”
Lục ma ma nghe vậy tiến lên, lấy ra một xấp ngân phiếu dày cộp.
“Đây đây… đây làm sao được? Vậy ta xin nhận vậy!”
Tiêu lão nhìn độ dày của xấp ngân phiếu, mắt sáng rực, vươn tay ra nhận…
Giây tiếp theo.
“Qυầи ɭóŧ đỏ? Ha ha! Tiêu lão, năm nay ông phạm Thái Tuế à?”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười chế giễu.
“Đúng vậy, đúng vậy, lão hủ năm nay bảy mươi hai, chẳng phải là năm tuổi sao!”
Tiêu lão cầm xấp ngân phiếu cười ha ha, căn bản không để ý xem mình có bị cởϊ qυầи giữa đám đông hay không.
Tiếng cười xung quanh càng lớn, chỉ có Ân Thất Thất mặt đen sì, nhìn chằm chằm xấp ngân phiếu trong tay Tiêu lão.
Ông lão này thật biết kiếm tiền!
Mẫu thân nàng thật giàu có!
Thèm muốn, muốn vơ vét…
“Sao lại thế này? Không thể nào! Tạ thế tử không thể còn sống!”
Giang ma ma ngã xuống đất thấy vậy, mặt mày như đưa đám, vừa khóc vừa cười.
“Đánh chết ngươi, bà già này!”
“Ngay cả Chiến Thần Tạ thế tử cũng dám nguyền rủa, sao ngươi không lên trời đi?”
“…”
Xem náo nhiệt không đi tay không là lệ thường, mọi người phẫn nộ ném tất cả những thứ trong tay vào người Giang ma ma.
Nhất thời hạt dưa và quả óc chó bay tứ tung, thật náo nhiệt!
Những người đi theo Giang ma ma thấy vậy, sắc mặt kinh hãi, căn bản không dám tiến lên giúp bà ta, chỉ có thể sai người chạy đi báo tin.
“Chưa chết? Tạ thế tử chưa chết? Không thể nào!”
Ân lão phu nhân gãy một chân nằm trên giường, khuôn mặt già nua sưng tím, miệng gãy răng nên nói chuyện hở cả lợi, nghe được tin báo lập tức tức đến đỏ mắt: “Đồ sao chổi đó không thể nào có số mệnh tốt như vậy! Tạ thế tử sao có thể chưa chết? Sao lại thế này?”
Chỉ cần Tạ thế tử không chết, hắn chính là thiên chi kiêu tử đứng trên đỉnh cao quyền lực của Nam Lương!
Thiên chi kiêu tử như vậy, phu quân tốt như vậy, đáng lẽ phải là của Sơ Ảnh nhà bà ta, sao có thể rơi vào tay Ân Thất Thất, đứa tiện nhân đó?
“Mẫu thân, bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, Tạ thế tử chưa chết, phủ Trấn quốc công sẽ không suy tàn!”
Nhị phu nhân Triệu thị nằm trên giường phụ thấy vậy, lo lắng nói: “Bây giờ Thế tử phu nhân của hắn đang ở ngoài cửa Hầu phủ chúng ta, nếu chúng ta còn ngăn cản, chẳng phải là đắc tội với Thế tử và phủ Trấn quốc công? Vẫn nên nhanh chóng mời Thất cô nương vào phủ mới là đúng!”