Mệnh Còn Hai Năm, Thiên Kim Giả Nổi Điên Xé Kịch Bản

Chương 7: Đây là chuyện sắp xảy ra với anh ấy sao

"Hai tên gián điệp bị Vinh Diệu đuổi việc, bằng chứng của chúng được giấu trong căn hộ số 520, tòa 88 đường Xuân Tây."

"Trong tủ hành lý có mật mã, bên trong còn có đủ thứ lộn xộn như chuối, trứng, lưới đánh cá."

"…"

Khương Vụ gác máy, thấy Khương Hành Uyên nhìn mình với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Cô nhe răng cười để lộ tám chiếc răng trắng: "Anh cả, chúng ta có thể đi ăn chưa? Bụng em đói đến kêu rột rột rồi."

Cô vừa nói xong, Khương Hành Uyên đã nghe thấy bụng cô "rột rột" thật.

Anh ấy nghĩ có lẽ ở nhà họ Tống cô đã chịu đựng sự ngược đãi phi nhân tính nên mới trở nên như thế này.

Sự đau lòng và áy náy vượt trội hơn cả sự phiền lòng nên anh ấy không nói gì thêm.

Anh ấy lấy điện thoại ra, nhắn tin cho trợ lý, bảo anh ta đi liên hệ với cảnh sát về việc cô em gái mình báo cảnh sát bừa bãi.

"Đi thôi, đi ăn cơm."

Anh ấy đứng dậy, rời khỏi phòng họp.

Khương Vụ mỉm cười theo sau.

Đợi đến khi hai người vào thang máy, không có ai khác trong đó.

Cô mới cẩn thận nói: "Anh cả, tối nay ông chủ của anh đi ăn với khách sẽ bị bỏ thuốc, sau đó qua đêm với nhân viên phục vụ."

Khương Hành Uyên giật mí mắt, đây là chuyện sắp xảy ra với anh ấy sao?

"Kết quả là nhân viên phục vụ đó mang thai, ông chủ của của anh buộc phải cưới cô ta."

"Nhưng người phục vụ này nhân phẩm tệ, ngoại hình cũng không tốt, ở quê còn có một đám họ hàng lôm côm, bảy tám mươi người kéo nhau tới nhà ông chủ của anh để bòn rút."

"Vốn dĩ không có tình cảm, ông chủ của anh chịu không nổi nữa, quyết định ly hôn."

"Nhưng người vợ quê mùa này vì không được tình yêu của chồng, lại còn muốn chiếm gia sản nên đã cấu kết với tình nhân của cô ta, bỏ độc ông chủ của anh."

"Điều đáng sợ hơn nữa là đứa con kia cũng không phải con của ông chủ anh mà là của cô phục vụ và tình nhân cô ta."

"Thật đáng thương cho ông chủ của anh, nhà tan cửa nát."

Khương Vụ cảm thán một hồi, tay trái đưa qua phải, che miệng.

Cô thông minh nói: "Anh có thể nhắc nhở ông chủ anh để tối nay tránh được kiếp nạn này."

"Dù ông chủ anh không thăng chức, tăng lương cho anh thì cũng sẽ ghi nhận ân tình này, sau này trong công việc sẽ không làm khó anh."

Khương Hành Uyên, người điềm tĩnh nhất nhà họ Khương cũng không nhịn được mà thốt lên: "Em gái, anh thật sự cảm ơn đấy!"

"Không cần cảm ơn, anh là anh cả của em mà."

Khương Hành Uyên: "…"

"Đing."

Cửa thang máy mở, hai người bước ra.

Không lâu sau, họ đến một nhà hàng gần đó.

Lúc này đã qua giờ ăn trưa, nhà hàng không đông khách.

Nhưng nhà hàng được trang trí xa hoa, vừa nhìn đã thấy rất đắt tiền.

"Anh cả, chúng ta không đi quán xiên nướng à? Năm mươi tệ là no căng bụng, còn có thử thách ăn hết một xiên mực nướng trong mười lăm giây, em nghĩ em làm được."

Ăn xiên mực là đủ, anh cô năm mươi tệ, hai người ăn trưa, thế là xong.