Vốn tưởng rằng tiểu thư khổ tận cam lai, nhưng phu nhân lại như trúng tà, chỉ cần sức khoẻ tiểu công tử hơi không tốt thì sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu tiểu thư, viện tử của tiểu thư cũng được sắp xếp cách chính viện rất xa. Đại nhân quản sự vụ của một châu, ít khi có lúc nhàn rỗi, mà cũng không nói gì với hành động của phu nhân, nên dần dần tiểu thư trở thành tính tình chậm chạp, trẻ con như hiện tại.
Mà lần này tiểu công tử ham ăn nhiều đá quá, đổ bệnh trên giường nhiều ngày, phu nhân lạnh mặt tống cổ tiểu thư đến Vọng Kinh với danh nghĩa chúc thọ lão phu nhân. Rõ ràng phu nhân biết quan hệ của nàng và lão phu nhân không tốt nhưng vẫn ném một mình tiểu thư vào Vọng Kinh, hiện giờ lại có một mối hôn sự như vậy…
“Ta không đau lòng, sau khi ta từ chối hôn sự với biểu ca, mẫu thân đã nói sau này sẽ không quan tâm đến việc ta gả cho ai nữa.” Tiêu Du mím môi, vẻ mặt bình thản.
Nàng chưa bao giờ ghét bỏ nhà ngoại tổ là một thương hộ, cũng chưa từng ghét biểu ca ôn tồn lễ độ, nhưng nàng không muốn nhìn thấy cữu mẫu, dựa vào đâu mà nói nàng là sao chổi, khắc đệ đệ chứ? Nếu cảm thấy nàng là sao chổi, tại sao bà ta lại còn ám chỉ với mẫu thân muốn nàng làm nhi tức?
“Tiểu thư, vốn là do cữu phu nhân si tâm vọng tưởng, biểu thiếu gia đã có thứ trưởng tử rồi, mà còn là do nô tỳ của cữu phu nhân sinh ra, có tư cách gì muốn người gả qua chứ, thật là kiến thức hạn hẹp không quy củ.” Xuân Hoa nói đến chuyện này thì thấy tức giận bất bình, gần như tìm mọi cách chửi rủa cữu phu nhân muốn huỷ hoại cả đời tiểu thư.
“Ta ghét cữu mẫu, bà ta là người xấu.” Tiêu Du rầu rĩ mở miệng, cảm xúc suy sụp, gương mặt nhỏ nhăn lại như bánh bao.
“Tiểu thư, không lâu nữa người sẽ là Hoàng hậu, cữu phu nhân sẽ không dám nói này nọ trước mặt người nữa. Aiya, đến thư các rồi, chúng ta mau đi thôi.” Xuân Hoa mỉm cười trấn an nàng, nhân cơ hội dời đi sự chú ý của nàng.
Quả nhiên Tiêu Du vừa nghe thấy đến thư các, trên mặt lập tức nở nụ cười. Trong mấy năm không nhìn thấy ánh mặt trời, những quyển truyện là thứ đã an ủi tinh thần nàng, và đương nhiên nàng cũng không bao giờ muốn nhìn thấy kinh Phật nữa.
“Ta còn muốn mua rất nhiều rất nhiều tị hoả đồ.” Má lúm đồng tiền trên mặt nàng cũng lộ ra, mấy thứ để dưới đáy rương của tân nương đương nhiên là càng nhiều càng có mặt mũi rồi.
Xuân Hoa sững sờ tại chỗ, một lúc sau nàng ấy đột nhiên chạy đến chỗ một quầy hàng mua một chiếc nón, thở hồng hộc nói: “Tiểu thư, người phải đội cái này lên trước khi vào trong.”
Ồ, Tiêu Du chớp đôi mắt to, trên chiếc nón này còn thêu một con chuồn chuồn, nàng vô cùng nghe lời mà đội lên.
Trên người nàng không thiếu ngân lượng, tư thế phóng khoáng, gần như là mua hết tất cả quyển truyện mới trong thư các, lại bình thản mua đầy hai rương tị hỏa đồ, sau đó thong thả rời đi trong sự kinh ngạc của tiểu nhị.
Tất cả đều rất hoàn mỹ, chỉ có một điều là sau khi hồi phủ, Xuân Hoa đã khoá rương tị hỏa đồ lại, nói là trước khi xuất giá một ngày mới có thể xem.
Bên ngoài Tiêu Du gật đầu đáp ứng, nhưng đến hôm sau, nhân lúc Xuân Hoa đi chuẩn bị đồ ăn, nàng lén lút cầm một quyển bỏ xuống dưới gối đầu của mình.
Sau đó nàng làm như không có việc gì mà đi gặp đám người bá mẫu, đại hôn dời trước thời hạn, trong phủ đang vội vã chuẩn bị của hồi môn cho nàng.
Thực ra Tiêu Du không quan tâm của hồi môn của mình lắm, tổ phụ và tổ mẫu của nàng đều xuất thân từ gia tộc lớn, trong phủ hiểu biết thâm sâu, hẳn sẽ không để người khác lời ra tiếng vào về của hồi môn của nàng. Mười dặm hồng trang của kiếp trước vẫn còn rõ ràng trong tâm trí, bây giờ nàng nhớ lại vẫn thấy hơi hối hận đây.
Nàng còn chưa hưởng thụ thì đã chết rồi, đã chết rồi!
Do đó, khi đại bá mẫu bóng gió dò hỏi vì sao nàng lại xin gả cho bệ hạ trong yến tiệc của Trưởng công chúa, Tiêu Du đáp: “Bá mẫu, bệ hạ đã hạ thánh chỉ nghênh đón A Du làm hậu, đây là việc không thể thay đổi, nếu vậy A Du vào cung sớm không phải sẽ tốt hơn sao? A Du không những có thể nếm thử ngự thiện của Hoàng hậu trong cung mà còn có thể hưởng thụ quyền lực của Hoàng hậu, như vậy sẽ không có ai dám ức hϊếp A Du nữa.”