“Theo tin tức hành lang, Tiểu Đảo đã bị Thịnh Thiên Dương đưa về thủ đô từ nửa tháng trước. Nhưng Thịnh Thiên Dương có rất nhiều bất động sản ở đó. A Tống định phái người đi điều tra, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị ba cậu ấy phát hiện, trực tiếp nhốt cậu ấy ở nhà từ đó đến giờ…”
“…Vậy thì cứ tìm từng nơi một.”
Suy nghĩ của Biên Tuân thoáng chững lại trong giây lát. Sau đó, anh ta liếc nhìn Thời Hoài – người đang tức giận đến mức cả răng cũng va vào nhau.
Có lẽ người khác không nhận ra, nhưng Biên Tuân hiểu Thời Hoài rất rõ. Cậu công tử nhỏ nhà họ Thời, từ trước đến nay luôn ôn hòa nhã nhặn, dù đối diện với ai cũng duy trì thái độ dịu dàng và thân thiện. Chưa từng có ai thấy cậu nổi giận hay mất kiểm soát.
Thế nhưng, ngay lúc này đây, từ đôi mắt của Thời Hoài, Biên Tuân có thể đọc được sự giận dữ hiển nhiên, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy cậu sắp không thể kiềm chế bản thân.
“Cậu đừng vội, A Hoài.” Biên Tuân cố gắng giữ bình tĩnh và lý trí, hết sức trấn an Thời Hoài, người đang bên bờ vực sụp đổ.
“Tôi đã mua chuộc một thuộc hạ của ba tôi. Hiện tại anh ta đang cùng ba tôi họp ở thủ đô. Theo chỉ thị của tôi, anh ta đã thuê một thám tử tư địa phương. Giờ chúng ta chỉ cần chờ tin tức, đợi địa chỉ xác định xong thì sẽ lập tức lên đường.”
“Yên tâm đi anh ta chắc chắn sẽ không làm hại Tiểu Đảo đâu. Dù sao thì suốt ba năm qua anh ta vẫn luôn đối xử tốt với Tiểu Đảo mà.”
Cả hai bất giác im lặng, một người ngồi trên xe lăn, người kia tựa nghiêng người vào bàn làm việc. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chạm sàn nhà, chiếu sáng không gian, kéo dài sự im lặng nặng nề này.
Họ đều hiểu rõ, trong suốt ba năm qua – từ khi Thịnh Thiên Dương quen biết Tiểu Đảo – anh ta thực sự đã đối xử với Tiểu Đảo rất tốt.
Dù là giữa đám đông chật chội như sóng triều, ánh mắt nóng bỏng và dịu dàng của Thịnh Thiên Dương vẫn luôn dừng lại trên người Tiểu Đảo.
Dù khoảng cách giữa thủ đô và Hải Thành xa hơn một nghìn cây số, anh ta chưa bao giờ vắng mặt trong những khoảnh khắc quan trọng của Tiểu Đảo. Dù có bận rộn đến mức phải làm việc liên tục ở nước ngoài, anh ta vẫn mang theo cơ thể mệt mỏi để kịp bay về tham dự tiệc sinh nhật của Tiểu Đảo.
Trước khi quen biết Tiểu Đảo, chưa từng có ai thấy Thịnh Thiên Dương để lộ dù chỉ một ánh mắt dịu dàng trong một giây.