Cậu Là Nam Chính Của Tôi

Chương 21: Tôi được được nam chính giúp (2)

Lăn lộn trên giường vài vòng, tôi lấy lại ý chí ngồi vào bàn máy tính. Dù sao cũng có sẵn ý tưởng rồi, hiện tại tôi chỉ cần xem qua vài vở kịch để lấy cảm hứng mà thôi.

Ban đầu tôi có suy nghĩ rất sang, mò hẳn vào mấy vở diễn của William Shakespeare để tham khảo. Sau lại thấy quá khả năng của bản thân tôi lại chuyển sang kịch sân khấu trong nước.

Với một đứa chả hiểu biết gì về sân khấu như tôi thì càng xem càng cảm thấy mông lung. Tưởng như đã tìm ra con đường đúng đắn nhưng ai dè khắp nơi đều phủ sương mù.

Trong lúc tôi đang quay cuồng trong mơ hồ, Yến chợt mở cửa nói mẹ nhờ hai chị em tôi đi mua đồ. Tôi tính từ chối nhưng cuối cùng lại đồng ý.

"Coi như đi ra ngoài để tìm cảm hứng làm nghệ thuật.”

Con bé nhìn tôi đầy khó hiểu rồi lại liếc qua máy tính trên bàn.

"Chị tìm sân khấu chèo làm gì? Nhà mình có thích nghe chèo hả chị?”

Tôi xấu hổ đẩy con bé ra ngoài. Tại ban đầu tôi tính làm cái gì đó vĩ đại xíu nhưng tìm hiểu một hồi thì tôi nhận ra mình chả biết tí gì về mấy cái này. Nếu tôi dám đem những thứ này lên sân khấu có khi bị bứng đi vì xúc phạm văn hóa dân tộc cũng nên.

Thôi, tuổi nhỏ làm việc nhỏ.

Tôi lấy xe đạp vừa đèo em gái vừa kể cho nó nghe về khó khăn của mình. Yến sau khi nghe câu chuyện của tôi liền ôm bụng cười nắc nẻ, cười đến sặc cả nước bọt. Nếu không phải tôi đang lái xe đạp chắc tôi quay xuống véo cho con bé vài cái rồi. Em với chả gái.

“Mình có phải là đạo diễn hay nhà soạn kịch đâu chị.” Yến vừa lau nước mắt vừa nén cười trả lời tôi. “Chị lên mạng xem mấy bài diễn cấp 3 rồi chọn đại một cái làm theo là được mà.”

“Thì lúc về chị cũng định thế mà.” Tôi vẫn cố bảo vệ tôn nghiêm của một người chị mà cãi lại con bé.

Để tránh em gái tiếp tục cười vào mặt tôi, tôi liền đổi chủ đề sang con bé:

“Thế lớp em có kế hoạch diễn gì chưa?”

“Lớp em diễn kịch.” Con bé hồn nhiên tiết lộ cơ mật của lớp A cho tôi. “Tên nấm độc hay cười bảo rằng các lớp khác đa số sẽ ca hát vậy nên chọn diễn kịch sẽ nổi bật hơn cũng không sợ trùng bài hát.”

Nấm độc hay cười? Chắc là chỉ cái cậu tên Dương Anh rồi.

Nhưng sao lời nói của Dương Anh với Hoàng Minh giống nhau thế? Hai tên này có tham mưu cho nhau không vậy? Tự dưng tôi cảm thấy mình bị phản bội ghê gớm.

Mà thôi, giờ có phải giờ lên lớp đâu mà tôi cứ phải suy nghĩ nhiều làm gì. Thả lỏng nào, thả lòng nào, nghĩ nhiều sẽ bị già đi.

Tôi hít một hơi thật sâu cố gắng không nghĩ đến vụ văn nghệ nữa. Mà hôm nay mát ghê, cũng tháng 9 rồi mà. Ôi không khí mùa thu…

Tôi vừa đạp xe vừa ngắm cảnh. Thật ra giờ này cũng nhiều cửa hàng đóng rồi nên chả có gì để ngắm ngoài mấy cái cây dưới đèn đường. Mẹ tôi cũng lạ thật, chín, mười giờ đêm đòi mua kem về ăn. Nếu không phải chúng tôi cũng được hưởng ké thì còn lâu tôi mới đi.

Chậc chậc, nhìn xem. Người ta dọn quán hết rồi.

Tôi thầm nghĩ khi nhìn thấy một người thiếu niên xách một túi bóng lớn đang cố gắng nhét nó vào thùng rác. Cậu ta như cảm nhận được có người đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên.

Tầm mắt hai chúng tôi chạm nhau và cả hai đều kinh ngạc mở to mắt.

“Chị Hạ, nhìn đường!”

Tiếng hét của Yến vang lên kéo hồn tôi trở lại. Tôi nhìn cái cây ngay trước mặt mình, vội vàng thắng xe lại. Dẫu xe đạp vẫn tông vào thân cây nhưng vì dừng lại kịp thời nên hai chúng tôi chỉ bị ngã sang một bên chứ không xảy ra vấn đề gì.

“Em không sao chứ?” Tôi nâng xe đạp dậy, quay sang hỏi han Yến.

“Em không sao. Chị xem cái xe còn ổn không? Không thì về nhà bị mẹ tẩm quất mất.”

Tôi gật đầu kiểm tra xe đạp. May mắn không sao.

“Vừa nãy chị nhìn thấy gì mà thất thần thế?”

“Chị nhìn thấy…”

Tôi vươn tay chỉ về phía chiếc thùng rác ở đằng kia nhưng nơi đó đã không còn một bóng người.

“Chẳng lẽ… chị nhìn thấy ma?”

Con bé đột nhiên mở to mắt mặt xanh lè dọa tôi giật nảy mình vội vàng lùi lại. Thấy Yến ôm bụng cười, tôi tức giận đánh con bé một cái, kêu nó nhanh lên xe.

*****

Đến tận bây giờ, tôi vẫn không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Cái người đeo tạp dề xanh và găng tay màu hồng kia là Long thật sao? Tôi không dám chắc chắn vì khi ấy chỉ nhìn thoáng qua. Nếu là cậu ấy thật thì cậu ấy đã thấy hình ảnh tôi nhìn cậu ta chăm chú đến mức tông vào thân cây sao?

Không được! Không được!

Tôi xấu hổ đập mạnh đầu xuống bàn. Ặc, đau quá.

Vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy Vy Anh hốt hoảng nhìn, tay cậu ấy vẫn còn đang giơ lên như muốn gọi tôi lại. Tôi cười gượng bước đến chỗ của cô bạn.

“Cậu gọi mình à?”

“À ừm… Mình muốn hỏi bạn về vụ tập văn nghệ. Tại các lớp đều chốt kế hoạch rồi mà lớp mình vẫn chưa bàn bạc gì.” Vừa nói, Vy Anh vừa lôi ra một quyển sổ màu hồng trông vô cùng xinh xắn. “Hôm qua mình có chọn được mấy bài. Bạn xem qua đi.”

“À không cần đâu.” Tôi trả lại quyển sổ cho cô bạn. “Mình có kế hoạch rồi.”

“Thật sao?”

Cô bạn kinh ngạc hỏi lại tôi. Thấy tôi tự tin gật đầu, Vy Anh mới thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy thì tốt rồi. Mình lo quá mà. Chỉ sợ mấy bạn trong lớp phản đối thôi.”

“Không sao. Không sao.” Tôi cười xua xua tay.

Tôi còn đang định tiết lộ kế hoạch của mình cho Vy Anh nghe nhưng một bóng người chợt chen qua tôi, ngồi xuống vị trí ngay cạnh cô bạn. Tôi cứng họng nhìn người thiếu niên có mái tóc bù xù, vừa đặt cặp xuống đã gục lên bàn ngủ.

“Long, sao hôm qua bạn không đi học?” Vy Anh nhíu mày nhẹ lay cậu ta vài cái. “Mình gọi cho bạn mà bạn không nghe máy. Nếu không phải mình nói dối lớp trưởng thì bạn đã bị thầy gọi về cho phụ huynh rồi đấy.”

Long còn đang vùi mặt vào tay chợt ngẩng đầu lên, trông cậu ta uể oải vô cùng nhưng vẫn cố đáp lại lời Vy Anh:

“Hôm qua ngủ quên. Cảm ơn cậu.”

Nói rồi cậu ta lại gục xuống, tiếp tục ngủ. Từ đầu đến cuối Long không nhìn tôi một cái, mà thật ra hiện tại tôi và cậu ta có thân quen gì đâu nhỉ.

Vy Anh trách cứ Long thêm vài câu nữa, nhớ ra tôi vẫn còn đứng thù lù ở đây, cô bạn mới quay sang xin lỗi tôi ríu rít.

“Không sao, mình về chỗ trước.” Mất công đứng đây lại bị cậu ta nói tôi phá giấc ngủ của cậu ta.