Buổi tối, sau khi tắm xong tôi liền lên mạng bắt đầu tra xem mấy bài văn nghệ trên youtube. Tìm một hồi cũng chẳng tìm được bài nào ưng ý, tôi bắt đầu chán nản mà gục xuống bàn. Đây là trường quốc tế đó, nếu chọn mấy bài cũ của trường tôi có khi bị bọn họ nói là quê mùa cũng nên.
Đầu óc rối bời, tôi quyết định lướt mạng xã hội giảm stress.
Trong lúc đang cười nắc nẻ với một video chó nhảy cha cha cha, tài khoản của tôi liền nhận được thông báo có người muốn kết bạn với mình.
Tài khoản của tôi chả khác nào nick ảo, ai lại đột nhiên muốn kết bạn với tôi nhỉ?
“Silas? Là tên người nước ngoài hả? Hay anh Ấn Độ nào nữa đây…”
Tôi tò mò xem thử tài khoản của người nọ nhưng chẳng có gì ngoại trừ một cái avatar hình bàn tay với một chiếc vòng tay màu đen có khắc tên Silas ở bên trên. Tôi định ấn từ chối nhưng tin nhắn chờ chợt nhảy ra.
[Silas: Chấp nhận lời kết bạn đi.]
Người Việt hả?
Ngay lúc tôi vừa ấn “đồng ý”, thì người tên Silas kia đột ngột gọi cho tôi. Lần đầu tiên tôi sợ hết cả hồn vội vàng từ chối. Nhưng người kia vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục gọi cho tôi. Do dự một lúc, tôi vẫn lựa chọn nghe máy.
Dù sao tôi vẫn đang ở nhà, có chuyện gì thì tôi chạy xuống nhà báo cho bố mẹ tôi liền.
“Này, cậu đang bận à? Sao từ chối cuộc gọi của tôi?”
Âm thanh bên kia vô cùng ồn nhưng tôi vẫn nghe được giọng nói không thể quen thuộc hơn của tên bàn trên. Để chắc chắn hơn, tôi thử hỏi lại đầu dây bên kia:
“Phạm Đình Hoàng Minh?”
“Tôi chứ ai. Cậu lê mề quá đấy.”
“Ai bảo cậu đặt cái tên như mấy anh Ấn Độ, trang cá nhân thì chẳng cập nhật gì. Nên tôi…”
“Silas là tên tiếng Anh của tôi, Ấn Độ cái đầu cậu á.” Dường như người bên kia bị tôi chọc tức, giọng điệu cũng hung dữ hơn. “Vừa hết giờ cậu đã chạy mất tăm, không định nghe chuyên gia tư vấn nói cho cậu nên làm tiết mục văn nghệ như nào à? Hại tôi phải tìm đến bạn cùng bàn xin cậu ta tài khoản Facebook của cậu.”
“Tôi xin lỗi…” Tôi theo bản năng nói xin lỗi nhưng nhớ ra người đang nói chuyện với mình là Minh, tôi liền sửa giọng điệu. “Nhưng cậu muốn cùng tôi bàn thật à?”
Mục đích ban đầu của tôi chỉ là tôi đưa ra ý tưởng còn Minh nhận là cậu ấy đề xuất là được rồi. Không ngờ tên này trông thế mà cũng có tâm ghê.
“Chứ còn sao nữa.”
Cậu ta đang nói dở thì bên kia chợt vang lên tiếng người nói chuyện, hình như có người tìm đến Minh để nói chuyện. Người nọ hỏi vết thương trên miệng cậu ta từ đâu ra. Minh đáp tỉnh rụi “Gái gây ra” khiến mấy người ở đó đều ồ lên.
Dù chỉ nghe qua điện thoại nhưng tôi vẫn ngượng chín mặt, không khỏi khẽ quát cậu ta:
“Này!”
“Có gì nói sau, tao đang nói chuyện điện thoại.”
Sau đó bên tai tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân, âm nhạc ồn ã vừa rồi cũng bé dần. Trong lúc tôi còn đang suy đoán xem Minh đang ở đâu thì cậu ta đã lên tiếng:
“Còn đó không?”
“À còn.” Tôi giật mình vội đáp lại. “Tôi đang tìm mấy bài văn nghệ để mai để xuất với lớp. Cậu thấy bài “Mái trường mến yêu” thế nào?”
Bên kia im lặng không trả lời tôi. Tôi giơ điện thoại lên, xác định hai chúng tôi vẫn còn đang trong cuộc trò chuyện.
…
Vậy hẳn là do cái đề xuất của tôi rất đần nên cậu ta cạn lời rồi.
“Nếu không chúng ta đổi sang bài “A little Love” nhé?”
“Bài này cũng như vậy thôi.” Cuối cùng Minh cũng lên tiếng. May mắn là giọng cậu ta rất bình tĩnh không hề muốn chửi tôi. “Chúng ta nên chọn đóng kịch.”
“Đóng kịch á?”
“Ừ, mới đầu năm học nên nhiều người vẫn chưa làm quen với nhau nên các lớp sẽ chọn tiết mục ít người như ca hát. Nếu chọn đóng kịch thì giữa một rừng ca hát, tiết mục của chúng ta sẽ nổi bật nhất. Chưa kể, cho dù cậu có đề cử ra một list nhạc Tây hay Á thì cũng không vừa lòng được cả lớp đâu. Sẽ có người muốn diễn truyền thống cũng có người muốn nhảy hiện đại.”
Nghe Minh phân tích một hồi tôi cuối cùng cũng ngộ ra được chân lý. Quả nhiên lựa chọn của tôi không sai mà. Phạm Đình Hoàng Minh, tôi sẽ cho cậu một phiếu bé ngoan!
Dẫu tâm trí đã được khai sáng nhưng lo lắng của tôi vẫn còn đó. Tôi e dè hỏi cậu ta:
“Nhưng đóng kịch cần nhiều người lắm. Liệu mọi người có đồng ý không?”
“Cậu lôi kéo tôi vào vụ này không phải vì muốn lợi dụng danh tiếng của tôi để mọi người đồng ý tham gia văn nghệ hay sao?”
Nếu hiện tại Minh ở trước mặt tôi hẳn cậu ta sẽ thấy tôi đang trợn mắt há mồm. Không ngờ cậu ta đoán ra được ý đồ của tôi. Là do cậu ta quá thông minh hay là do tôi quá khờ đây?
Mà thôi, sao cũng được. Dù gì chúng tôi đang là đồng minh. Dĩ hòa vi quý. Dĩ hòa vi quý.
“Vậy chúng ta chọn vở kịch gì?” Tôi hân hoan hỏi đồng đội của mình.
“Chọn cái gì à? Cậu phải tự tìm hiểu lấy chứ.”
“Ể…”
“Tôi chỉ nhận giúp cậu tôi chứ có nhận làm tất đâu. Gói đăng ký chỉ có giới hạn đến vậy thôi, muốn thêm thì phải nạp nhé.” Tên kia không hề do dự dội cho tôi một gáo nước lạnh. “Tôi đi ăn tối đây. Tự động não đi nhé!”
Sau đó là một tiếng “cụp” vô tình. Tôi đơ người một lúc mới phản ứng lại. Tôi tức giận muốn nhắn tin mắng cậu ta nhưng lại nhận ra mình chẳng có lý do gì để trách Minh cả. Tôi nhờ cậu ấy giúp chứ đâu nhờ cậu ấy làm hộ đâu.
Tôi bắt đầu dựa dẫm vào người khác từ bao giờ thế? Phải chấn chỉnh tư tưởng mới được!
Có lẽ vì áy náy đột nhiên giận dỗi vô cớ, tôi liền nhắn cho Minh một tin chúc cậu ấy ăn cơm ngon miệng.
Ngay lập tức bên kia liền đáp lại tôi bằng một dấu hỏi chấm.
[Silas: Có nịnh đến sáng tôi cũng không giúp nữa đâu. Tự động não đê!]
Sau đó là một nhãn dán hình củ khoai tây bị quả cà chua từ chối. Sẽ chẳng có gì nếu như tạo hình của củ màu vàng kia đang thò lò mũi xanh trông vừa xấu vừa đần.
Tôi tức giận ném điện thoại lên giường. Đúng là chẳng thể đóng vai người tử tế với cái tên này!