“Vợ của doanh trưởng Tần, ý em là con trai chị có thể khỏi bệnh sao?” Lưu Xuân Đào kích động khi nghe Vân Chức Chức nói.
Chị đã tìm đến rất nhiều thầy thuốc, bọn họ đều bảo chị đừng ôm hy vọng quá nhiều.
Vậy mà Vân Chức Chức lại vừa nói, bệnh của Tiểu Mãn chỉ cần uống thuốc đầy đủ là sẽ khỏi.
Nếu không phải đã tận mắt chứng kiến tài nghệ của Vân Chức Chức, Lưu Xuân Đào đã không phấn khởi như vậy, nhưng chính vì đã thấy qua tài nghệ của Vân Chức Chức, Lưu Xuân Đào tin tưởng lời cô, đó là một sự tin tưởng rất khó diễn tả.
“Có thể, chỉ cần uống thuốc theo đơn của em, không dám nói khỏi hoàn toàn nhưng để cậu bé phát triển như những đứa trẻ bình thường thì không thành vấn đề, chỉ là quá trình điều trị của cậu bé không thể gián đoạn, có thể phải kiên trì nửa năm, hoặc lâu hơn, cũng có thể ngắn hơn. Điều này còn phải xem vào khả năng hấp thụ thuốc của cơ thể cậu bé.”
Vân Chức Chức không thể hứa hẹn chắc chắn với chị, thật ra nếu dị năng hệ Mộc của cô đang trong thời kỳ đỉnh cao, Vân Chức Chức có thể đảm bảo trong vòng một tháng, Tiểu Mãn sẽ khôi phục bình thường.
Còn bây giờ cô không có đủ tự tin, dù sao năng lượng của thời đại này quá mức loãng.
“Thật... thật sao?” Lưu Xuân Đào rõ ràng vô cùng kích động.
Vân Chức Chức còn chưa kịp nói gì, chỉ cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng, cô cảm thấy buồn nôn hơn bao giờ hết, vừa định mở miệng trả lời, chỉ cảm thấy thân thể mình mềm nhũn...
“Mẹ!”
“Vân Chức Chức!”
Trước khi rơi vào hôn mê, Vân Chức Chức chỉ nghe được mấy tiếng hô hoảng hốt, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.
Tần Thời Úc vẫn luôn để ý đến Vân Chức Chức, lúc nãy khi cô đứng dậy suýt chút nữa ngã nhào, khiến anh hơi lo lắng, nào ngờ chỉ nói được một lúc, thân hình Vân Chức Chức đã hơi lảo đảo.
Sau đó lập tức thấy sắc mặt của cô càng ngày càng khó coi, còn chưa kịp để anh hỏi, cả người cô đã ngã ra sau, trong nháy mắt ngất đi.
...
Khi Vân Chức Chức tỉnh lại lần nữa, là đang ở trong bệnh viện.
Bên ngoài trời đã tối đen như mực, cô vẫn có thể cảm nhận được hai cơ thể nhỏ bé ấm áp bên cạnh.
Cô không vội vàng ngồi dậy, sau khi xác định trong phòng bệnh chỉ có mình và hai đứa nhỏ, Vân Chức Chức lập tức đưa ý thức vào trong không gian, rồi đi đến bên cạnh dòng suối linh tuyền.
Một giọt nước linh tuyền lơ lửng trên mặt suối, đây là tinh hoa do linh tuyền ngưng tụ.
Chỉ riêng một giọt này đã có thể cải tử hoàn sinh, thay thai hoán cốt.
Cô đưa tay ra, giọt nước linh tuyền kia dường như cảm nhận được sự kêu gọi của chủ nhân, từ từ bay về phía cô.
Vốn dĩ Vân Chức Chức định uống ngay giọt nước linh tuyền, nhưng cô biết tinh hoa do linh tuyền ngưng tụ đáng sợ đến mức nào.
Chỉ một giọt này, đã có thể làm cho cô thoát thai hoán cốt, đó là sự thay đổi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Để không chuốc lấy phiền phức không đáng có, cuối cùng Vân Chức Chức vẫn không uống, chỉ uống một ít nước linh tuyền bình thường trong đó, sau khi cảm giác choáng váng trên đầu hoàn toàn biến mất, cô mới thở ra một hơi thật dài.
Khi sử dụng dị năng hệ Mộc, cô đã phát hiện thời đại này vẫn có sự khác biệt rất lớn so với thế giới của mình.
Thế giới của cô linh khí trời đất vô cùng dồi dào.
Còn linh khí của thế giới này lại loãng đến mức gần như không tồn tại, một chút linh khí cô hấp thụ được trong mấy ngày qua, hôm nay khi trị liệu cho Tiểu Mãn đã hoàn toàn cạn kiệt.