Rất nhiều người trong khu gia đình quân nhân đều rất thương Tiểu Mãn, đứa bé này ngoan ngoãn hiểu chuyện, mọi người đều rất thích cậu bé.
Lúc này thấy nhóc con tỉnh lại, cậu bé mở mắt mơ màng nhìn về phía Lưu Xuân Đào, thấy Lưu Xuân Đào hốc mắt đỏ hoe, trên mặt còn đọng nước mắt, Tiểu Mãn lập tức biết mình lại tái phát bệnh, Tiểu Mãn nở một nụ cười ngoan ngoãn, gọi: “Mẹ, con... con không sao, mẹ đừng khóc...”
Mọi người nghe xong đều không kìm được đỏ hoe mắt.
Một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, sao số phận lại bất hạnh thế chứ?
Tiểu Mãn cố gắng ngồi dậy, bé muốn lau nước mắt cho mẹ.
“Đừng động đậy!” Vân Chức Chức thấy vậy, vội vàng giữ Tiểu Mãn nằm yên, dịu dàng nói: “Tiểu Mãn ngoan ngoãn nằm yên, lát nữa dì rút kim ra, con mới có thể đứng dậy.”
Lúc này Tiểu Mãn mới nhìn thấy Vân Chức Chức, cũng nhìn thấy những cây kim bạc trên người mình, lúc nãy cậu bé chỉ lo cho Lưu Xuân Đào, không hề để ý đến Vân Chức Chức.
Nhưng bình thường cậu bé đã gặp rất nhiều thầy thuốc, lúc này thấy trên người mình cắm đầy kim, Tiểu Mãn cũng đã quen.
Chỉ là...Hôm nay những cây kim này hình như không giống, cậu bé cảm thấy những cây kim đó đều mang theo hơi ấm, đang truyền vào trong cơ thể cậu bé.
Rất dễ chịu.
Mỗi lần Tiểu Mãn phát bệnh, toàn thân đều đau nhức nhưng lúc này cậu bé cảm thấy cơn đau trên người mình đang dần dần biến mất.
Cậu bé cảm thấy rất dễ chịu, chưa bao giờ dễ chịu như hôm nay.
Tiểu Mãn rất ngoan ngoãn, nằm yên không nhúc nhích.
“Tiểu Mãn, bây giờ con cảm thấy thế nào? Còn đau không? “Lưu Xuân Đào vừa mở miệng, giọng nói đã nghẹn ngào, suýt chút nữa nói không xong câu đã rơi nước mắt.
Nhưng lại sợ Tiểu Mãn lo lắng cho mình, Lưu Xuân Đào đành cố nén lại.
“Mẹ, không đau nữa! Kim rất ấm, rất dễ chịu.” Tiểu Mãn lúc này vẫn chưa có sức, nói chuyện cũng đứt quãng.
Lưu Xuân Đào nhìn sắc mặt con trai, biết cậu bé không nói dối để mình yên tâm.
Chị ngẩng đầu áy náy và cảm kích nhìn về phía Vân Chức Chức, nói: “Vợ của doanh trưởng Tần, Tiểu Mãn nhà tôi...”
“Không sao rồi, lát nữa rút kim cho thằng bé, để thằng bé nghỉ ngơi cho khỏe.” Vân Chức Chức nói.
Trái tim đang lơ lửng của Lưu Xuân Đào cuối cùng cũng hạ xuống.
Mấy phút sau, cô rút kim ra.
Cô giúp Tiểu Mãn mặc quần áo, tiện thể đỡ bé ngồi dậy: “Tiểu Mãn thật giỏi, thật dũng cảm!”
“Cảm ơn dì!” Tiểu Mãn hơi ngượng ngùng.
Lưu Xuân Đào nhìn đứa con lúc nãy như sắp rời xa mình, lúc này sắc mặt đã hồi phục như thường, thậm chí so với bình thường còn hồng hào hơn, chị lập tức đoán được y thuật của Vân Chức Chức chắc chắn không tệ.
Chị luôn có một ảo giác, nếu như có thể để Vân Chức Chức chữa bệnh cho con trai mình, có lẽ Tiểu Mãn có thể sống khỏe mạnh bình an đến già...
“Xuân Đào, Tiểu Mãn sao rồi?”
Chồng của Lưu Xuân Đào là Vương Tranh cũng vội vàng chạy về, buổi tối anh ấy phải trực ca đêm, ăn cơm tối xong lập tức quay về đơn vị, kết quả vừa về đến đơn vị, lập tức có đồng đội hớt hải chạy đến báo tin Tiểu Mãn tái phát bệnh, tình hình rất nghiêm trọng.
Lãnh đạo của anh ấy vừa hay có mặt ở đó, lập tức bảo anh ấy mau chóng quay về.
Khó khăn lắm mới chen vào đám đông, thấy Tiểu Mãn vẫn ổn, Vương Tranh lại hơi khó hiểu.
Vân Chức Chức đã thu hết kim vào túi, phát hiện thiếu mất một cây kim, mới nhớ ra còn một cây đang cắm trên cánh tay của Tần Thời Úc, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Thời Úc một cái, đưa tay rút cây kim ra.