Vân Chức Chức không quan tâm, đối với thái độ của Tần Thời Úc, cô cũng không để ý, nếu không phải đơn ly hôn của anh cần phải được phê duyệt, cô cũng chẳng muốn ở lại khu gia đình quân nhân này làm gì.
Sau khi ba mẹ con ăn cơm xong, Vân Chức Chức lập tức rửa sạch bát đũa, dẫn hai đứa nhỏ ra sân chơi một lúc, khi trời nhá nhem tối, cô đang chuẩn bị dẫn hai bé về phòng thì cửa sân bị đẩy ra.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tần Thời Úc, người đàn ông không dừng lại mà đi thẳng tới chỗ cô.
“Anh đã mua ít gạo về, hôm nay là anh suy nghĩ chưa chu toàn, sáng mai anh sẽ đi mua thêm thức ăn, ba mẹ con muốn ăn gì cứ nói với anh.” Tần Thời Úc nói xong lập tức xách gạo đi vào bếp.
Vân Chức Chức hơi bất ngờ, không ngờ anh lại đi mua gạo.
Hơn nữa anh còn biết giải thích, đúng là khiến người ta bất ngờ.
Nhưng Đoàn Đoàn và Viên Viên đều là con của anh, anh phải quan tâm đến sức khỏe của hai bé là điều nên làm.
Tần Thời Úc đặt gạo vào chum xong, lại từ trong bếp đi ra, đưa một nắm tiền cho Vân Chức Chức, nói: “Số tiền này em cầm lấy, có lúc anh không thể từ đơn vị về kịp, trong nhà thiếu gì thì em đi mua.”
Vân Chức Chức nhìn nắm tiền trong tay anh, sửng sốt một chút.
Hai người sắp ly hôn rồi, anh còn đưa tiền cho cô làm gì?
Hơn nữa trước giờ anh chưa từng gửi tiền về nhà, chắc là không muốn đưa tiền cho cô mới đúng chứ?
Vân Chức Chức còn chưa kịp nghĩ thông, người đàn ông đã nhét toàn bộ số tiền vào tay cô: “Không đủ anh sẽ đưa thêm cho em.”
“Em...”
“Tiểu Mãn, Tiểu Mãn con sao thế? Đừng dọa mẹ!”
Vân Chức Chức còn chưa kịp từ chối, một tiếng thét thất thanh đã vang vọng khắp sân.
Ngay sau đó một người phụ nữ trong quân đội bế một bé trai khoảng năm, sáu tuổi chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng và sợ hãi.
“Chị Xuân Đào, Tiểu Mãn lại tái phát bệnh sao? Phải mau đưa đi bệnh viện thôi!” Một người phụ nữ trong quân đội thấy vậy, vội vàng nói.
Lưu Xuân Đào ở ngay sát vách nhà Vân Chức Chức, khi chị bế Tiểu Mãn chạy tới, Vân Chức Chức liếc mắt lập tức thấy sắc mặt đứa bé xám xanh, Vân Chức Chức không kịp nghĩ nhiều, hét lên với Lưu Xuân Đào: “Mau đặt thằng bé nằm xuống!”
Vân Chức Chức nhanh chóng quay người về phòng, khi trở ra, trong tay cô đã có thêm một túi kim.
Thực ra đây là thứ cô lấy ra từ trong không gian.
Vừa rồi, tiếng hét của cô vừa gấp gáp vừa lớn, mang theo sự uy hϊếp chắc chắn, Lưu Xuân Đào vốn dĩ vì Tiểu Mãn đột nhiên phát bệnh mà bối rối, tiếng hét của cô khiến chị giật mình vô thức đặt Tiểu Mãn xuống đất, vẻ mặt bất lực và lo lắng.
Vân Chức Chức đã nhanh chân bước ra khỏi sân, đưa tay định bắt mạch cho Tiểu Mãn nhưng...
Tay cô bị người khác nắm lấy, Tần Thời Úc nhìn Vân Chức Chức, lắc đầu: “Em đừng làm loạn, mau đưa đứa bé đến bệnh viện.”
Theo như Tần Thời Úc biết, Vân Chức Chức không hề biết y thuật, Tiểu Mãn phát bệnh, nhìn trạng thái của cậu bé, nếu không đưa đến bệnh viện, e rằng sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Cho dù Vân Chức Chức có biết chữa bệnh, nhiều nhất cũng chỉ là học qua loa từ thầy lang trong thôn, vốn dĩ không thể xử lý được tình huống của Tiểu Mãn.
Lúc này không ít người nhà của quân nhân trong sân đều xúm lại, thấy phản ứng của Tần Thời Úc, một người phụ nữ vội vàng lên tiếng: “Tiểu Tần, vợ cậu không phải là bác sĩ, cậu mau kéo cô ấy ra, đây không phải là lúc cô ấy làm loạn, tình trạng của Tiểu Mãn vẫn nên đưa đi bệnh viện gấp.”
“Thật là làm loạn, đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người, cho dù cô ta có muốn tùy hứng, cũng không phải lúc này!”
Có người cũng nhíu mày, không đồng tình nhìn Vân Chức Chức.