Dư Niểu Niểu: "Anh ~ em không muốn về nữa. Em sợ lắm. Em sợ rằng một thời gian nữa, mọi người sẽ không thích em nữa rồi bỏ rơi em, trả em về nơi đó. Em phải làm sao đây?”
Cô gái nhỏ níu chặt vạt áo anh, đến mức gần như làm nhăn cả vải. Tiếng nấc nhỏ của cô khiến người ta không khỏi mềm lòng. Nhìn dáng vẻ đáng thương này, nếu trước đây Tưởng Vân Tri còn có chút tức giận vì cô đã chiếm mất vị trí em gái ruột của mình, thì bây giờ, cảm giác đó hoàn toàn tan biến.
Tính cách cô nhóc này vốn lương thiện. Chuyện này, từ đầu đến cuối, dù cô là người được lợi nhưng cũng không phải do cô cố ý. Cô không có lỗi trong chuyện này.
Tưởng Vân Tri: "Được rồi, vào trong với anh trước đã.”
Niểu Niểu lặng lẽ đi theo Tưởng Vân Tri vào trong, vừa đi vừa lau nước mắt. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, cô cảm thấy vô cùng an toàn.
Tưởng Vân Tri dẫn cô đến ký túc xá công nhân viên chức của anh tại đơn vị. Nhà họ Tưởng là gia đình có ba thế hệ cách mạng, bản thân anh lại rất có năng lực, dù còn trẻ nhưng từ khi tốt nghiệp Cao Trung và vào làm việc từ một nhân viên nhỏ, đến nay anh đã là cấp cán bộ chính thức. Vì vậy, anh được phân một ký túc xá riêng trong đơn vị.
Thỉnh thoảng nếu làm việc quá muộn, anh sẽ ở lại đây. Vì vậy, mọi vật dụng trong phòng đều đầy đủ, nhưng đều là đồ dùng cá nhân của anh. Sau khi dẫn Niểu Niểu vào, vì vẫn còn công việc nên anh rời đi trước, định sau giờ làm sẽ quay lại trò chuyện với cô.
Niểu Niểu ngồi trong căn phòng mang phong cách nghiêm túc của Tưởng Vân Tri, quan sát xung quanh. Căn phòng có một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh.
Có lẽ vì anh là cán bộ độc thân, nên được phân phòng kiểu một người ở. Nhưng thực ra, căn phòng này không hề nhỏ, nếu đặt thêm một chiếc giường nhỏ cho trẻ con, thì cả một gia đình ở đây cũng đủ.
Nhìn quanh căn phòng sạch sẽ, sau hai trận khóc, Niểu Niểu cảm thấy buồn ngủ. Cô leo lên giường của Tưởng Vân Tri rồi cuộn mình trong chăn, cảm nhận hương thơm quen thuộc của anh.
Anh luôn sạch sẽ, từ bản thân đến nơi ở, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp. Trong chăn ngoài mùi hương của anh, còn thoang thoảng mùi xà phòng dịu nhẹ, sạch sẽ và dễ chịu. Chẳng bao lâu, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Sau giờ làm, Tưởng Vân Tri quay về thì thấy Niểu Niểu đang ngủ say trên giường mình. Bình thường, anh rất ghét người khác xâm phạm không gian riêng tư, đặc biệt là dám leo lên giường anh. Nếu là người khác, anh chắc chắn sẽ lật tung người đó xuống đất và dạy dỗ một trận ra trò.
Nhưng đây là cô em gái mà anh đã yêu thương suốt mười bảy năm. Dù mới biết cô không phải em ruột, nhưng tình cảm bao năm vẫn còn đó, anh không thể coi cô như người ngoài ngay được.