Nguyễn Tích Thời trợn mắt.
Nhìn cô như con thỏ nhỏ bị dọa giật mình, ánh mắt Phó Vân Đình lộ vẻ nghiền ngẫm, anh bỗng lại gần cô.
Mùi hương mát lạnh trên người anh lập tức phả vào mũi cô, tim Nguyễn Tích Thời nảy lên như con thú nhỏ có thể nhảy ra khỏi l*иg ngực bất cứ lúc nào.
Giọng nói trầm thấp từ tính của Phó Vân Đình vang lên bên tai: “Tôi còn chưa mặc đồ mà em đã định vén rèm lên, định cho tôi gặp mọi người trong cửa hàng với bộ dáng như vậy sao?”
Nguyễn Tích Thời ngẩn ra. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, Phó Vân Đình đã đứng thẳng người dậy, mặc áo sơ mi vào.
Chiếc sơ mi cao cấp được may chỉnh tề nhìn càng tôn dáng của anh hơn, Nguyễn Tích Thời bỗng nhớ tới lúc bản thân còn là ma đã vô số lần nhìn anh từ chỗ quân đội về nhà, lúc cởi quân phục thì mặc áo sơ mi vào, rồi ôm thi thể của cô ở trên giường.
Dù là thi thể nhưng trong mắt cô thì giống như anh đang ôm cô ngủ vậy.
Mặt Nguyễn Tích Thời đỏ lên.
Phó Vân Đình mặc áo vào rồi vén rèm lên, quay đầu nhìn cô: “Còn không chịu ra à?”
“A, ra đây!”
Nguyễn Tích Thời đuổi theo, cùng Phó Vân Đình lần lượt ra khỏi phòng thử đồ.
Vừa ra tới, một người phụ nữ mặc váy đỏ đột nhiên tiến tới, định khoác tay Phó Vân Đình: “Bộ đồ này rất hợp với anh!”
Giọng cô ta nũng nịu, nghe mà xương cốt cũng tê dại.
Chỉ là ngón tay vừa đυ.ng tới cánh tay Phó Vân Đình thì cơ thể cô ta run lên một cái, không biết tại sao lại lùi về.
Cô ta vừa nói xong thì thấy Nguyễn Tích Thời ở phía sau, vẻ mặt cô ta kinh ngạc: “Người phụ nữ này từ đâu ra vậy, sao lại xông vào phòng thử đồ nam, không phải định quyến rũ anh Phó đấy chứ?”
Phòng thử đồ nam ư?
Nguyễn Tích Thời quay đầu nhìn thì mới phát hiện trên tường có dán bảng hiệu.
Vừa rồi cô không chú ý, còn tưởng khắp chỗ này toàn phòng thử đồ cho nữ chứ...
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm tại sao có một người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt như thế ở đây, còn rất thân mật với Phó Vân Đình nữa vậy?
Nguyễn Tích Thời nhìn cô ta kề sát Phó Vân Đình thì quả thật rất muốn đạp bay cô ta ra ngoài.
“Cô là ai?” Nguyễn Tích Thời hỏi.
“Tôi là người phụ nữ của anh Phó, anh ấy nói muốn mua quần áo cho tôi, còn muốn đi dạo phố với tôi...” Người phụ nữ liếc mắt đưa tình với Phó Vân Đình.
Phó Vân Đình cũng nhìn cô ta một cái.
Nguyễn Tích Thời cảm thấy nắm tay mình đã rất cứng.
Phó Vân Đình lại cặp kè với người phụ nữ khác?
“Cô nhóc, trên người cô ta có âm khí!” Tiểu quỷ không hiện ra nhưng giọng nói lại vọng trong đầu của cô: “Con ma đi vào phòng thử đồ trước đó là do cô ta nuôi!”
Âm khí ư?
Nguyễn Tích Thời sửng sốt, đánh giá người đẹp đồ đỏ này từ trên xuống dưới, mặt cô ta quả thật hơi tái so với người bình thường nhưng cũng chưa nhìn ra có liên quan gì với ma quỷ cả.
Cô dùng suy nghĩ để hỏi: “Cậu chắc không, không sai chứ?”
“Âm khí dày như thế, sao ông đây nhìn lầm được!” Tiểu quỷ ghét nhất là có người nghi ngờ nói, nó lập tức nói: “Người này hẳn là đã chết từ sớm rồi nhưng vì thể chất đặc biệt nên bị ma quỷ nhập vào, mượn cơ thể này để hấp thụ tinh khí người sống mà tu luyện. Hơn nữa, cơ thể này vốn là đàn ông nhưng lại cố dùng thủ thuật che mắt để biến thành phụ nữ, chuyên câu dẫn những đàn ông có nhiều tinh khí.” Tiểu quỷ nói: “Tu vi của cô chưa đủ, nếu đủ mạnh rồi thì liếc mắt là có thể thấy.”
Đàn ông...
Nguyễn Tích Thời nhìn người phụ nữ đang ưỡn ngực lẫn nhìn Phó Vân Đình với ánh mắt quyến rũ, bỗng cảm thấy thật buồn nôn.