Người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi, khóe mắt lộ vài nếp nhăn. Dù không thể nói là xinh đẹp tinh tế, nhưng trông rất đoan trang, sạch sẽ, gọn gàng.
Vừa nhìn thấy bà ấy, sắc mặt Chu Thủy Giang thay đổi liên tục. Trong mắt ông ta là sự pha trộn giữa hổ thẹn và sự phẫn nộ vì bị bắt gặp trong lúc đáng xấu hổ. Ông ta lớn tiếng: “Khâu Hà Tú, bà đến đây làm gì? Ở đây có chuyện gì liên quan đến bà đâu mà lại tới hóng hớt?”
Khâu Hà Tú cười: “Tôi đi ngang qua, thấy náo nhiệt thì dừng lại xem chút thôi. Đặc biệt là náo nhiệt của chồng cũ, càng đáng xem hơn đấy chứ.”
Chồng cũ, vợ cũ? Thì ra đúng là tái hôn sau ly hôn!
Tin tức này vừa truyền ra, đám đông vây quanh lập tức hiểu rằng câu chuyện vừa rồi vẫn còn tiếp diễn. Mọi người đồng loạt dựng thẳng tai lên để nghe ngóng.
“Bà!”
Chu Thủy Giang giận đến phát nghẹn, định chửi mắng, nhưng Khâu Hà Tú đã cắt lời: “Ông muốn xét nghiệm ADN phải không? Không cần phiền phức như thế, tôi trực tiếp nói luôn cho ông đáp án.”
“Bà nói cho tôi? Bà thì biết gì mà nói? Bà là bác sĩ chắc?”
“Tôi không phải bác sĩ, nhưng tôi có cái này.”
Khâu Hà Tú lấy ra từ túi xách một tờ giấy đã ố vàng, đưa về phía Chu Thủy Giang.
Chu Thủy Giang nhìn bà ấy đầy cảnh giác, không chịu nhận: “Đây là cái gì?”
“Báo cáo kiểm tra sức khỏe của ông. Từ lúc biết con bé vợ nhỏ của ông sinh con, tôi đã luôn mang theo nó, chờ dịp thích hợp để đưa cho ông. Dù hôm nay không gặp ở đây, tôi cũng sẽ đến tìm ông thôi.”
Ánh mắt bà ấy quét qua đám đông đang đứng xem, nụ cười càng thêm rực rỡ: “Nhưng mà, gặp trong hoàn cảnh này thì đúng là tuyệt hơn.”
Chu Thủy Giang nghe mà chẳng hiểu ra sao: “Bà cứ lải nhải gì thế? Muốn nói gì thì nói thẳng ra!”
“Ông còn nhớ vài năm trước, ông bị tai nạn xe, phải nằm viện một thời gian dài không?”
“Nhớ thì sao?” Trong lòng Chu Thủy Giang bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Ông nghĩ mình chỉ bị vỡ ruột và xuất huyết thôi đúng không? Nhưng không chỉ có thế. Hai ống dẫn tinh của ông cũng bị đứt, hơn nữa tổn thương còn rất nghiêm trọng, làm phẫu thuật cũng không thể phục hồi. Tôi sợ lòng tự tôn đàn ông của ông không chịu nổi, nên nhờ bác sĩ giữ bí mật giúp.”
Trong đầu Chu Thủy Giang vang lên một tiếng “ong”. Ông ta gầm lên: “Ý bà là gì?”
Trên gương mặt Khâu Hà Tú hiện rõ sự hả hê: “Ý tôi là, ông không thể có con. Nói thử xem, vợ nhỏ của ông làm sao có thể sinh con tự nhiên? Lại còn là một đứa con trai béo khỏe tám cân rưỡi?”
“Bà nói bậy! Không thể nào!”
Chu Thủy Giang giật lấy tờ báo cáo. Trên giấy trắng mực đen ghi rõ rành rành, còn có cả chữ ký và con dấu của bác sĩ.
“Tôi không tin! Báo cáo này là cô làm giả! Tôi không tin!”
Như muốn phát tiết, Chu Thủy Giang xé tan tờ giấy thành từng mảnh nhỏ.
“Báo cáo ông cứ thoải mái xé, tôi còn chuẩn bị cả thứ khác thú vị hơn đây.”
Khâu Hà Tú lấy ra điện thoại, mở một đoạn video.
Đó là một đoạn video giám sát.
Video không dài, chỉ quay lại cảnh một cô gái trẻ cùng một người đàn ông vừa bước đi trên hành lang khách sạn vừa thân mật đυ.ng chạm nhau. Sau đó, cả hai vội vã vào trong phòng.
Nam nữ vào phòng sẽ làm gì thì không cần phải nói cũng biết.
Nhiều người vây quanh tò mò vươn cổ ra nhìn.
Khâu Hà Tú ân cần xoay điện thoại để mọi người đều nhìn rõ. Sau đó, bà ấy quay lại đối diện với chồng cũ.
Nụ cười của bà ấy tràn đầy ác ý: “Người đàn ông này ông có nhận ra hay không thì không quan trọng. Nhưng vợ nhỏ của ông chắc chắn sẽ nhận ra. Góc phải video còn có thời gian quay nữa đấy. Ông thử tính xem, liệu có phải đợt đó cô ta mang thai không?”
Sắc mặt Chu Thủy Giang trắng bệch, vừa là cơn giận vì bị vợ mới phản bội, vừa là sự nhục nhã khi bị vợ cũ bóc trần trước mặt bao người.
“Khâu Hà Tú, bà cố ý phải không? Bà rõ ràng đã biết chuyện này từ lâu, tại sao không nói sớm với tôi?”
Khâu Hà Tú cười, trong nụ cười có cả nước mắt: “Tôi phải nhắc nhở ông làm gì? Tôi muốn chờ. Chờ đến khi ông đắc ý nhất, vui sướиɠ nhất, rồi đem tất cả sự thật đập vào mặt ông. Để ông cũng nếm thử cảm giác bị lừa dối và phản bội là như thế nào!”
“Bà!”
“Còn một chuyện nữa tôi quên chưa nói. Căn nhà mà ông chia được lúc ly hôn, hình như đã bị vợ nhỏ của ông bán rồi. Còn tiền thì đưa cho ai, cái này ông phải tự hỏi cô ta.”
Chu Thủy Giang trợn mắt nhìn bà ấy, đột nhiên nghĩ ra gì đó, quỳ sụp xuống: “Hà Tú, tôi sai rồi. Bà tha thứ cho tôi đi! Trước đây là tôi hồ đồ, về sau tôi nhất định sửa đổi. Tôi sẽ ly hôn với con đàn bà kia, chúng ta tái hôn, tôi sẽ đối xử tốt với bà và con gái.”
“Thật không biết xấu hổ!” Viên Bích Thanh không nhịn được buông lời khinh bỉ.
“Cút đi! Tôi, Khâu Hà Tú, không phải trung tâm thu gom rác, con gái tôi càng không! Tôi và con đã làm xong thủ tục ra nước ngoài, sau này sẽ không quay về nữa. Những ngày tiếp theo, ông cứ sống hạnh phúc bên vợ nhỏ và cậu con trai béo ú của mình đi. Tạm biệt!”
Khâu Hà Tú đá ông ta một cái, không ngoảnh lại mà rời đi.
Chu Thủy Giang muốn đuổi theo, nhưng trong đám đông, một người nào đó đưa chân ra khiến ông ta ngã sấp mặt.
Mọi người cười ầm lên.
Chu Thủy Giang không còn tâm trí để báo thù, nhanh chóng bò dậy, đuổi theo hướng Khâu Hà Tú bỏ đi.
Đám đông được một bữa xem kịch thỏa thích, vẫn chưa muốn giải tán. Ai nấy bắt đầu bàn luận về gã đàn ông cặn bã kia, hoặc về tài tiên đoán của Giang Dao.
“Không có con trong mệnh, cuối cùng chỉ là công dã tràng. Quả nhiên cô gái kia nói trúng phóc!”
“Đúng là người không thể nhìn vẻ bề ngoài. Cô ấy còn trẻ thế mà lợi hại thật.”
“Cũng đừng vội kết luận. Ai biết được có phải đã dàn xếp trước không. Thời nay lừa đảo đầy ra đấy.”
“Tôi cũng thấy vậy, mọi chuyện trùng hợp quá, thật không đáng tin.”
“Biết đâu là mời diễn viên.”
“Tôi không nghĩ thế. Đôi vợ chồng đó tôi từng thấy, không phải diễn viên gì đâu. Họ ở ngay tiểu khu cạnh nhà tôi. Chuyện gã đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ rồi ly hôn tôi cũng từng nghe qua.”
“Tôi cũng thấy không giống giả.”
…
Mọi người mỗi người một ý. Nhưng nhân vật trung tâm, Giang Dao, lại chẳng nghe lọt tai câu nào. Cô nhíu mày, thầm nghĩ:
Ngày khai trương, mở quẻ đầu tiên mà không nhận được tiền. Thế này chẳng phải là điềm không may sao?