Vừa nhìn thấy Trì Kiều, ánh mắt Trì Yên lập tức bùng lên vẻ căm hận.
Con tiện nhân này còn dám giả vờ yếu đuối? Rõ ràng lợi hại đến vậy!
“Bố, con đau quá.” Trì Yên quay đầu nhìn Trì Minh Vĩ, mắt nhanh chóng đỏ hoe.
Trì Minh Vĩ nhìn Trì Yên thật sâu, sau đó vẫy tay gọi Trì Kiều: “Lại đây, Kiều Kiều.”
Trì Kiều bước đi chậm rãi, đi đến trước mặt Trì Minh Vĩ.
“Chị con nói, con làm chị bị thương?” Chưa đợi Trì Minh Vĩ lên tiếng, Chu Lị Mẫn đã vội vã hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.
Hai đứa con của bà ta là niềm tự hào, là tất cả đối với bà ta.
Bình thường bà ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đến một ngón tay bà ta còn không nỡ đánh Yên Yên, không ngờ con bé nhà quê mới về có mấy ngày đã khiến con gái yêu quý của bà ta bị thương!
Trì Kiều liếc nhìn Trì Yên, thấy đối phương đang nhìn cô bằng ánh mắt gần như muốn phun lửa, cô chậm rãi lắc đầu: “Con không biết chị đang nói gì.”
“Còn giả vờ cái gì?!” Trì Yên thấy Trì Kiều định chối, giọng lập tức cao lên, cũng không giả vờ đau lưng nữa, nhảy bật dậy khỏi ghế sô pha, chỉ tay vào Trì Kiều hét lên: “Rõ ràng là mày làm tao bị thương, giờ mày không định nhận à?!”
Trì Kiều thấy Trì Yên nổi giận đùng đùng liền lùi lại một bước trốn sau lưng Trì Minh Vĩ như thể đang tránh thú dữ: “Chị đáng sợ quá…”
“Mày!!” Trì Yên lần đầu gặp người biết diễn giỏi như vậy, lại còn diễn rất đạt, không thể bắt bẻ được chỗ nào, tức đến phát điên.
“Kiều Kiều.” Chu Lị Mẫn vốn tin tưởng Trì Yên tuyệt đối, gương mặt nghiêm lại nhìn Trì Kiều: “Trẻ con không được nói dối. Con hãy nói thật đi, ở đây không ai trách con cả. Ai cũng có lúc phạm sai lầm, điều quan trọng là dám thừa nhận lỗi lầm của mình.”
Thật ra, nhìn biểu cảm của Trì Kiều, bà ta cũng không thấy giống đang nói dối.
Nếu không phải vì bà ta hiểu quá rõ con gái mình là người thế nào, e là bà ta cũng đã tin Trì Kiều.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trì Kiều, Chu Lị Mẫn bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cô gái này… dường như không ngu ngốc như họ tưởng?
Trì Minh Vĩ cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang đứng cạnh mình.
Gương mặt trắng như sữa của Trì Kiều tràn đầy vẻ vô tội.
Đôi mắt đen láy như có sóng nước trong veo, dường như chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt sẽ rơi ra.
Cô như một con nai nhỏ bị hoảng sợ, dùng ánh mắt ướŧ áŧ nhìn Trì Yên đang mất kiểm soát, rồi lại nhìn Chu Lị Mẫn đang nghiêm mặt. Sau đó, như thể vừa đưa ra quyết định rất lớn, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu mọi người nhất quyết cho rằng là con, chỉ cần con nhận lỗi có thể khiến mọi người vui hơn… vậy thì cứ xem như là con làm đi. Con sẽ không biện hộ đâu.”
Thái độ nhẫn nhịn chịu đựng, quá rõ ràng.
Trì Yên trừng mắt nhìn Trì Kiều, ngón tay run rẩy chỉ vào cô, nhất thời không nói nên lời.
Cô ta đang dùng kế “lùi để tiến” sao?!
Chu Lị Mẫn cau mày nhìn Trì Kiều, càng lúc càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình là đúng.
Nếu cô gái này đang diễn, vậy thì trình độ đúng là quá cao.
Người như vậy, sao có thể là một đứa ngốc?
“Kiều Kiều, bố tin con, không phải con làm chị con bị thương.” Trì Minh Vĩ đưa tay vỗ nhẹ vai Trì Kiều, rồi đột nhiên đổi giọng: “Bộ đồ bố tặng con rất hợp với con, mặc lên đẹp lắm.”
Được bố khen, gương mặt Trì Kiều rạng rỡ như ánh mặt trời, nở nụ cười tươi tắn: “Cảm ơn bố, con cũng rất thích món quà của bố.”
Không ai chú ý đến ánh sáng lạnh lẽo thoáng qua trong đáy mắt cô.
Kiếp trước, cô vì không biết giấu diếm tài năng, quá phô trương, không biết mềm mỏng đúng lúc, chỉ biết bướng bỉnh cứng đầu, dẫn đến việc mối quan hệ giữa cô với bố và ông nội ngày càng rạn nứt.
Cuối cùng, cô đã đẩy bố mình về phía Chu Lị Mẫn và ba mẹ con bọn họ, và bố cô đã bị Chu Lị Mẫn ép chết.
Kiếp này, cô sống lại, sao có thể giẫm lên vết xe đổ?
Cô nhất định phải che giấu thật tốt, bảo vệ danh tiếng của bản thân, để những kẻ muốn cười nhạo cô… mãi mãi không còn cơ hội nữa.