Quyền Giác không cầm lấy sandwich, gương mặt đẹp trai tràn ngập vẻ "Lão tử hiện tại rất mất kiên nhẫn" pha lẫn sự mệt mỏi lạnh lùng.
Trì Kiều chẳng để ý, vẫn tiếp tục cười khúc khích.
"Tiếp theo thì sao?" Thiếu nữ với giọng nói mềm mại ngọt ngào như chứa đựng rượu nồng, khiến người nghe dễ dàng lạc vào cơn say.
Những người xung quanh vẫn đang chăm chú nhìn bọn họ. Quyền Giác bỗng nhớ đến bóng dáng ủ rũ của Trì Kiều ngày hôm qua khi rời đi.
Nếu anh từ chối cô trước mặt mọi người, liệu cô có khóc không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Quyền Giác nhanh chóng giật lấy sandwich từ tay Trì Kiều, nhấc chân bước ngang qua cô, đôi chân dài nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Trì Kiều nhìn theo bóng lưng Quyền Giác rời đi, ánh mắt mang chút vẻ thong thả rồi mới từ từ quay lại chỗ ngồi của mình.
Thấy Trì Minh Vĩ đang nhìn cô bằng ánh mắt u oán, Trì Kiều nhặt một quả cam lên, đặt trước mặt ông ấy, nói: “Bố, ăn cam đi."
Trì Minh Vĩ bật cười bất lực, thở dài một tiếng.
Trì Yên ngồi gần đó, nhìn thấy cảnh này liền không nhịn được mà đảo mắt ngán ngẩm.
"Kiều Kiều, quan hệ giữa con và Tiểu Giác có vẻ rất tốt?" Chu Lị Mẫn, tay đang cầm thìa khuấy nhẹ chén yến mạch sữa, cất giọng hỏi với vẻ hờ hững.
Câu hỏi này cũng là điều mà Trì Minh Vĩ quan tâm, ông ấy liền ngẩng đầu nhìn Trì Kiều chờ câu trả lời.
Trì Kiều không chút ngại ngần gật đầu.
Chu Lị Mẫn mỉm cười, không nói thêm gì.
Sắc mặt Trì Minh Vĩ lại trở nên khó coi, ánh mắt thoáng hiện vẻ âm trầm.
"Kiều Kiều, con với Tiểu Giác không phải cùng một thế giới. Tốt nhất là giữ khoảng cách với nó một chút." Ông ấy cất giọng nghiêm khắc. Ông ấy vốn không ưa cậu con nuôi này, nếu không vì lý do đặc biệt thì ông ấy đã chẳng để Quyền Giác ở lại nhà họ Trì thêm ngày nào.
Trì Kiều nhíu mày, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn thẳng vào Trì Minh Vĩ, nghiêm túc nói: "Anh ấy rất tốt."
Câu nói của cô quá nghiêm túc, khiến gân xanh trên trán Trì Minh Vĩ giật mạnh một cái.
Nhưng đối diện với ánh mắt nai tơ trong trẻo và vô tội của Trì Kiều, ông ấy không nỡ nói thêm điều gì.
Sau bữa sáng, Trì Minh Vĩ đến công ty, Chu Lị Mẫn ra ngoài dạo phố cùng chị em, Trì Trạch lên phòng vẽ tranh, trong nhà chỉ còn lại người giúp việc, Trì Kiều và Trì Yên.
Trì Kiều chuẩn bị lên lầu về phòng thì bị Trì Yên gọi lại.
Trì Kiều dừng chân bên cạnh cầu thang, quay đầu nhìn Trì Yên.
Không có người ngoài, Trì Yên chẳng buồn giữ lớp vỏ bọc nữa, tiến tới trước mặt Trì Kiều, giọng nói đầy châm chọc: "Có phải cô đang đắc ý lắm không?"
Trì Kiều: "???"
"Bố rất yêu chiều cô, có phải cô tự hào lắm không?" Trì Yên nhớ đến thái độ của Trì Minh Vĩ dành cho Trì Kiều, ghen tị đến phát điên.
Cô ta phải tốn bao công sức để lấy lòng Trì Minh Vĩ mới có được chút quan tâm từ ông ấy. Nhưng từ khi Trì Kiều trở về, ánh mắt của Trì Minh Vĩ hoàn toàn không còn dừng lại trên cô ta nữa.
Nếu thua một người thật sự xuất sắc, cô ta còn chấp nhận được. Nhưng bị thua bởi một cô gái từ miền núi về, thô kệch quê mùa, cô ta thật sự không cam lòng.
Cảm nhận được sự thù địch từ Trì Yên, khóe môi Trì Kiều khẽ nhếch lên.
Đôi má lúm đồng tiền nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt, nụ cười ngọt ngào nhưng mang đầy sự vô hại.
"Cô thực sự rất hoang mang, cảm giác bất an nhỉ." Một câu nói nhẹ tênh của Trì Kiều như đâm trúng điểm yếu của Trì Yên, khiến cô ta siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay bấm sâu vào thịt.
Trì Kiều chỉ cần một câu đã làm Trì Yên tức giận đến suýt nổ tung.
"Cô đừng đắc ý!" Trì Yên cố gắng kìm nén cảm xúc, cố gắng giữ hình tượng tiểu thư nhà giàu được giáo dục tốt, không để lộ ra dáng vẻ kém duyên trước mặt Trì Kiều. Cô ta cắn răng nói: “Bố chỉ áy náy với cô thôi, không phải thật sự thích cô!"
Trì Kiều nhún vai: "Tùy cô nghĩ sao cũng được, nếu nghĩ vậy làm cô vui hơn."
Chính thái độ thản nhiên này của Trì Kiều càng khiến Trì Yên tức tối đến mức suýt phun ra ba ngụm máu!