Mặt đất xung quanh rộng lớn, chính giữa là một đình viện cổ kính màu đen.
Mộ Lưu Nguyệt đặt Minh Thanh ở trước đình: “Ngươi ở đây đợi ta, làm xong việc ta sẽ trở lại, sau đó ra lệnh cho người dò xét Minh gia thôn ở đâu, đưa ngươi về nhà."
"Ở đây rất an toàn, ngươi không cần sợ."
Nàng ấy nói, một khối ngọc bài đen trắng treo bên hông rung lên.
Ánh mắt của Mộ Lưu Nguyệt dường như sâu hơn một chút.
Nàng ấy một tay ấn vào chuôi kiếm dài, nhấc chân muốn đi về phía chủ phong kia.
Nhưng trước khi nhấc chân không biết nghĩ đến cái gì, mỉm cười với Minh Thanh, giọng nói ôn hòa: "Nếu ngươi thích ngắm cảnh trên mây, ta lúc nào cũng có thể mang ngươi đi xem."
Nữ tử nói xong, thân hình màu trắng như gió nhẹ xuyên qua sương mù núi, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Minh Thanh ngơ ngác nhìn phương hướng nàng ấy rời đi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Mộ Lưu Nguyệt nhìn ra rồi!
Không chỉ nhìn ra nàng chịu không nổi gió mạnh, còn biết nàng lưu luyến phong cảnh trên mây.
Rõ ràng bị người khác nhìn thấu suy nghĩ là một chuyện rất xấu hổ, khó xử thậm chí không chịu nổi, Minh Thanh lúc này lại nhẹ nhõm không rõ.
Nàng bước những bước nhẹ nhàng, đi về phía trước mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Phía trên đình viện có ba chữ lớn, màu đen đỏ xen kẽ, dường như cùng một loại với "Thượng Thanh Tông" trước đó, cổ kính trang nghiêm như nhau.
Minh Thanh không hiểu ba chữ kia là gì, nhưng có thể cảm nhận được một luồng khí thế.
Hùng vĩ, sắc bén.
Rất giống với cảm giác khi nàng nghe thấy tiếng kiếm reo trong động phủ.
Nàng đi vào, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống trước bàn đá, cúi đầu nhìn hoa văn, vết tích trên bàn đá, yên lặng chờ Mộ Lưu Nguyệt trở lại.
Thời gian từng chút trôi qua, Minh Thanh vẫn không nhúc nhích, cũng không nhìn đông nhìn tây.
Sau khi nhìn thấy thiên địa rộng lớn, nàng thiếu thốn mọi thứ, nhưng không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Lại qua một lúc, mặt trời ngả về tây, Mộ Lưu Nguyệt vẫn chưa xuất hiện.
Trong núi có gió nổi lên.
Minh Thanh liếc mắt nhìn ra ngoài, vừa vặn đối diện với một ánh mắt thăm dò, nghi hoặc sau đó có vài phần vui mừng.
Có lẽ cũng không thể coi là vui mừng, hẳn là một loại nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, ẩn ẩn mang theo sự hài lòng.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi, nhìn rất bất phàm, áo ngoài màu trắng có viền vàng, phối hợp với một số hoa văn mà trong mắt Minh Thanh giống như bùa chú, mờ mịt toát lên vẻ trang nghiêm.
Giống hệt với Thượng Thanh Tông này.
Nhưng nàng ấy vừa mở miệng, vẻ trang nghiêm này dường như biến mất: “Quả nhiên là sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (Hết đường bỗng thấy lối ra)."
"Thêm một người nữa, lần này số lượng đệ tử chiêu mộ đã đủ. Nhiệm vụ hoàn thành, ta có thể trở về tiếp tục nghiên cứu âm phổ."
Nữ tử thấp giọng lẩm bẩm, rõ ràng nghe có vẻ vui vẻ, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Nàng ấy đi mấy bước đến trước mặt Minh Thanh, đối diện với ánh mắt mờ mịt của Minh Thanh, mở miệng nói: "Ta là đệ tử nội môn Thiên Lai Phong của Thượng Thanh Tông, Doãn Đạo Linh."
Nàng ấy lấy ra một khối ngọc bài sáng bóng bên hông cho Minh Thanh xem, hoàn toàn không nghĩ tới Minh Thanh có biết chữ hay không, có thể hiểu hay không, sau đó liền hỏi: "Ngươi là ai mang tới?"
Với nhãn lực của nàng ấy, tự nhiên có thể nhìn ra người trước mắt còn chưa bước vào con đường tu hành, dựa vào bản thân chỉ sợ ngay cả ngoại vi của Lãm Nguyệt Sơn cũng không vào được.