Bà tức giận đến ngực phập phồng, bà vυ' bên cạnh vội vàng xoa ngực cho bà.
Lão phu nhân dù sao cũng đã có tuổi, sao chịu nổi việc Bạch thị tự cho mình là đúng, đem chuyện xấu trong nhà phơi bày trước mặt người ngoài, hạ thấp nhị tiểu thư Ngọc gia xuống bùn đen.
Chẳng lẽ làm vậy thì con cái của nàng sẽ được lợi gì hay sao?
Thật là đồ nữ nhân ngu xuẩn, mắt chỉ nhìn thấy lợi trước mắt.
Ngụy phu nhân xuất thân từ nhà khuê các, đương nhiên biết Bạch thị đang giở trò gì. Lúc này, nàng ta cười như không cười nhìn nàng, rồi chuyển mắt sang Ngọc lão phu nhân: "Nếu lão phu nhân đã đồng ý, vậy chuyện từ hôn này cứ thế định đoạt đi."
Bạch thị vẫn tươi cười niềm nở, người sáng mắt đều nhận ra Ngụy phu nhân không muốn để ý tới nàng.
Rõ ràng là mặt dày mày dạn, Bạch thị lúc này lại như không nhận ra, chủ động tiến lên, trơ trẽn nói: "Chỉ là chuyện hôn sự của Ngọc gia và Ngụy gia dù sao cũng là do năm xưa lão gia tử định đoạt, vội vàng từ hôn e là bất kính với bậc trưởng bối. Tuy rằng nhị tiểu thư hành vi không đoan chính, nhưng đại tỷ nhi Như Ý nhà ta lại khác. Chi bằng chúng ta cứ tiếp tục hôn sự, Ngụy phu nhân thấy thế nào?"
Ngọc lão phu nhân nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bộ dạng xấu xí của Bạch thị lúc này.
Bà biết Ngọc gia hôm nay không tránh khỏi bị người ta chê cười.
Đó cũng là lý do vì sao trước đó bà không phái người mời Bạch thị đến tiếp khách.
Chỉ là hiện tại bà ngày càng già yếu, Bạch thị lại được con trai tin tưởng, nắm quyền cai quản hậu viện, muốn biết chút tin tức cũng đâu có khó. Ngày trước, Bạch thị vì muốn gả Ngọc Như Ý vào Ngụy gia, đã dùng mọi thủ đoạn, trước tiên là để nữ nhi mình quyến rũ đại công tử Ngụy gia, dan díu với hắn, bây giờ lại lấy đó làm lý do để cướp đoạt hôn sự của Cẩm Sắt. Chỉ là nàng đã đánh giá thấp Ngụy gia, cũng như đánh giá thấp vị Ngụy phu nhân này.
Quả nhiên, thấy Ngụy phu nhân nhíu mày, vẻ mặt nghiêm lại, hai bên khóe miệng trĩu xuống, thần sắc lộ vẻ lạnh lùng: "Hôm nay ta đến là để từ hôn, không phải đổi hôn sự, Ngọc phu nhân xin đừng làm khó ta, nếu không truyền ra ngoài, e rằng không hay cho lắm."
Sắc mặt Bạch thị cứng đờ, nhất thời không biết phải ứng phó thế nào.
Ngừng một lát, Ngụy phu nhân chậm rãi nói, giọng điệu mang theo sự giễu cợt lạnh lẽo: "Vả lại chuyện này lão phu nhân đã đồng ý, Ngọc phu nhân nên bàn bạc với lão phu nhân rồi hãy nói chuyện tiếp. Nói ra thì, vị trí trưởng tức nhà họ Ngụy ta không phải ai cũng ngồi được..."
Ý tứ trong lời nói rõ ràng là coi thường Ngọc Như Ý. Bạch thị không dám tin nhìn Ngụy phu nhân trước mặt đang ra vẻ cao cao tại thượng, lại nhìn Ngọc thái phu nhân đang rũ mắt, giọng nói đột nhiên trở nên the thé: "Ngụy phu nhân có ý gì vậy, chẳng lẽ bà không biết đại công tử nhà bà và Như Ý nhà ta..."