Tim Bạch Nguyệt Sanh giật thót, cậu lập tức phóng tư cảm ra bao trùm cả Trái Đất…
A Cửu: “Đừng manh động, thần thức Cừu Trường Phong rất mạnh.”
Đều là cường giả ở các thế giới khác nhau, tư cảm ở thời đại Ngân Hà có nguyên lý tương tự với thần thức ở thế giới Tu Chân, Jeremy có thể dễ dàng thăm dò toàn bộ hành tinh, Cừu Trường Phong cũng có thể.
Nếu bây giờ Bạch Nguyệt Sanh phóng thích thần thức mạnh như vậy, nhất định Cừu Trường Phong sẽ cảm nhận được, nhỡ đâu hắn cũng thả thần thức theo, thậm chí phát hiện ra Jeremy… Đến lúc đó phiền càng thêm phiền, phiền chết đi được.
May mà có A Cửu nhắc nhở, Bạch Nguyệt Sanh mới bình tĩnh lại, không hành động thiếu suy nghĩ.
A Cửu lại bổ sung: “Anh không cần gấp, em chỉ cảm nhận được khí tức của Jeremy, còn một khoảng thời gian nữa anh ta mới đáp xuống Trái Đất.”
Bạch Nguyệt Sanh nhận ra ẩn ý trong lời nói: “Không phải em bị hạn chế không về được Cục Quản Lý Thời Không à? Sao kiểm tra được chuyện vượt khỏi thế giới này?”
A Cửu nói: “Em liên lạc với một đồng nghiệp, bảo cậu ấy kiểm tra giúp em.”
Bạch Nguyệt Sanh thở phào nhẹ nhõm, A Cửu vốn là tay lão làng, dù bị hạn chế tự do cũng có không ít cách kiểm tra thông tin, chuyện này cũng từng xảy ra ở các thế giới khác.
Tình thế hiện tại, chỉ cần Jeremy không đáp xuống Trái Đất, tất cả vẫn còn kịp.
Chỉ cần cậu mau chóng đưa Cừu Trường Phong trở về, như vậy dù Jeremy tới cũng không sao.
Chỉ là cách để trở về…
A Cửu: “Chúc mừng, anh có lý do chính đáng để thả dê ban ngày rồi.”
Bạch Nguyệt Sanh: “…”
Nghẹn đến mức không nói nên lời.
A Cửu: “Em có việc, đi trước đây.”
Bạch Nguyệt Sanh hỏi nó: “Đi đâu?”
A Cửu ngập ngừng: “Ừm…”
Bạch Nguyệt Sanh trêu chọc: “Tán gái nhà lành à?”
“Không phải!”
A Cửu nghiêm túc nói: “Là bảo vệ mầm non.”
Bạch Nguyệt Sanh trợn tròn mắt phóng đại: “Đại thúc không nhịn được nữa, muốn đi hái mấy bé loli rồi?”
A Cửu: “…Cút!”
Bạch Nguyệt Sanh muốn gửi một biểu tượng cảm xúc tươi cười dễ thương, kết quả… phát hiện gói biểu tượng cảm xúc của mình đã bị xoá.
Độ sướиɠ giảm hai mươi phần trăm, thật đáng tiếc.
Mặc dù Bạch Nguyệt Sanh và A Cửu nói rất lâu, nhưng thực tế chưa trôi qua một phần mười giây.
Hiện tại, cậu và Bạch Nguyệt Sanh vẫn đang ngồi trên chiếc xe chạy như bay đến trường.
Bạch Nguyệt Sanh không biết bao giờ Jeremy đáp xuống Trái Đất, nhưng có một sự thật là, chỉ cần anh ta vừa xuất hiện, việc đầu tiên anh ta làm là đi tìm cậu, đến lúc đó chắc chắn Cừu Trường Phong và Jeremy sẽ lao vào đánh nhau.
Hai người đứng đầu thế giới cấp cao đánh nhau…
Bạch Nguyệt Sanh cảm thấy bản thân đã hết lòng hết dạ vì Trái Đất dễ thương.
Cho nên việc cấp bách hiện tại là tiễn Cừu Trường Phong rời đi, nhưng phải làm thế nào? Vết xe đổ vẫn rõ mồn một trước mắt, dấu hôn trên người thầy Bạch mới nhạt được có một tuần mà thôi.
Nghĩ tới đây, Bạch Nguyệt Sanh quyết tâm: “Dừng xe.”
Cừu Trường Phong hơi nghiêng đầu nhìn cậu: “Hửm?”
Giọng nói của Bạch Nguyệt Sanh dịu đi: “A Phong, dừng xe lại đi.”
Cừu Trường Phong phanh lập tức phanh gấp, cách dừng xe rất thô bạo, hắn đột nhiên quay đầu, đôi mày anh tuấn vì một tiếng gọi thân mật của Bạch Nguyệt Sanh mà không khỏi kinh ngạc.
A Phong… bao lâu rồi hắn không nghe thấy Bạch Nguyệt Sanh gọi hắn như vậy?
Trăm năm trước, không… lâu hơn, từ sau khi hắn đoạ vào ma đạo, Bạch Nguyệt Sanh chưa từng nói chuyện dịu dàng với hắn như vậy.
Khi đó hắn tìm thấy Bạch Nguyệt Sanh đang giả chết, vui sướиɠ và sợ hãi cực độ khiến hắn kích phát tâm ma, gây ra rất nhiều chuyện không thể vãn hồi.
Mãi cho đến hôm nay, hắn vẫn luôn muốn nhốt người kia lại, khiến người đó chỉ nhìn mình hắn, cũng chỉ cần một mình hắn, nhưng hắn sẽ không làm như vậy nữa. Bởi vì Cừu Trường Phong biết, đúng là hắn được thoả mãn tư dục, nhưng chính hai mươi năm ích kỷ đó đã đẩy Bạch Nguyệt Sanh ra xa, xa đến mức không thể chạm tới.