Toàn thân Bạch Nguyệt Sanh căng thẳng đến cực điểm, cậu không đáp lại, vẫn cố chấp để ánh sáng từ đầu ngón tay phóng ra khỏi lòng bàn tay, quyện lấy làn khí đen bao quanh cả nhà hàng.
"Thả họ ra." Bạch Nguyệt Sanh nhíu mày mở miệng.
Chủ nhân giọng nói đến giờ vẫn chưa lộ hình dáng, nhưng chỉ từng lời từng chữ đã chứa đầy sức mạnh đoạt hồn người: "Bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào em, thậm chí người đàn ông này còn nắm tay em, tại sao anh phải thả họ?"
Bạch Nguyệt Sanh đột ngột hạ giọng: "Cừu Trường Phong!"
Bị gọi thẳng tên, người đàn ông cuối cùng cũng bước ra từ làn khói đen, hắn có mái tóc dài như mực, bộ y phục có chất liệu thanh tao ảo ảnh, không giống thật mà giống như ánh trăng rơi xuống từ chân trời khi đêm sâu, xuyên thủng màn sương đen dày đặc, đối xứng tạo nên một vẻ đẹp tuyệt sắc.
Khi dung mạo của hắn hoàn toàn lộ ra, tất cả xung quanh lại trở thành phụ họa, dung mạo của hắn tuấn mỹ, đôi mắt cực kỳ sâu thẳm, làn da cực trắng đáp lại nhau, phác họa nên một bức tranh đâm thẳng vào tim phổi khiến người ta nghẹt thở.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng là vẻ đẹp bệnh hoạn tràn ngập tuyệt vọng.
Cừu Trường Phong, người đã dùng máu của vạn người để rơi vào ma đạo, trở thành ma đầu duy nhất trên đời.
Bạch Nguyệt Sanh sống lâu như vậy, hiếm khi có việc hối hận, nhưng nhận nuôi Cừu Trường Phong tuyệt đối là một trong số ít việc hối hận đó.
Trong làn khí đen âm u khắp trời, người đàn ông dung mạo tuấn mỹ bước đến trước mặt Bạch Nguyệt Sanh, ngón tay lạnh giá của hắn rơi xuống giữa trán anh, đáy mắt người đàn ông hiện lên tia đỏ tươi.
Khi hắn phấn khích, đôi mắt sẽ chuyển thành màu đỏ cực kỳ đẹp, như hồng ngọc thuần khiết cũng như máu tươi phun ra từ làn da.
Bạch Nguyệt Sanh mặt không biểu cảm.
Môi mỏng của Cừu Trường Phong khẽ nhếch lên, thấp giọng nói: "Phụ thân, người lại chết một lần nữa."
Lưng Bạch Nguyệt Sanh cứng đờ, không động đậy.
Cừu Trường Phong nhẹ nhàng hôn lên dái tai cậu, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng chẳng liên quan gì đến dịu dàng: "Có vẻ lần này cũng là giả chết."
Bạch Nguyệt Sanh không ngạc nhiên với những lời hắn nói, đây là nút thắt trong lòng Cừu Trường Phong, là nút thắt chết mà mấy kiếp cũng không thể gỡ được.
Ở thế giới đó, chính vì một lần giả chết của Bạch Nguyệt Sanh mà Cừu Trường Phong đã tàn sát ba môn phái, cuối cùng thị huyết trùng sinh, rơi vào ma đạo.
Mặc dù Bạch Nguyệt Sanh đã sớm đã biết Cừu Trường Phong chắc chắn sẽ đi đến đường cùng, nhưng cậu không ngờ bản thân lại là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Nhưng dù vậy, Bạch Nguyệt Sanh cũng không nghĩ mình nợ hắn điều gì.
Nhận nuôi Cừu Trường Phong, nuôi lớn hắn, tái tạo thân thể cho hắn, cho hắn tu luyện lại. Mặc dù tính tình Bạch Nguyệt Sanh phóng khoáng, lại vì chuyện đó mà chủ động phá vỡ ranh giới luân thường cha con nuôi, nhưng cậu cho rằng mình đã tận tình tận nghĩa với thằng nhóc này, tuyệt đối không thiếu nợ gì, nhưng có vẻ Cừu Trường Phong không nghĩ vậy.
Bạch Nguyệt Sanh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn: "Không sai, tôi không chết. Sao? Lại muốn giam cầm tôi một lần nữa?"
Câu nói của cậu khiến Cừu Trường Phong đột ngột nheo mắt.
Bạch Nguyệt Sanh không chớp mắt nhìn hắn, gần như gằn từng chữ từng chữ nói: "Cừu Trường Phong, tôi muốn làm gì thì làm, muốn sống thì sống, muốn chết thì chết, không ai có thể can thiệp vào việc tôi đã quyết tâm làm."
Bầu không khí xung quanh vốn đã dịu bớt lại trở nên âm u, dưới gió lạnh thê thảm như có tiếng ma khóc rêи ɾỉ, sát khí đột ngột nổi lên càng khiến người ta lạnh toát cả người, kinh hãi đến nội tạng như dời chỗ.
Nhưng Bạch Nguyệt Sanh lại không có chút biểu cảm thừa thãi, chỉ dùng giọng nói trong trẻo, như ánh sáng ban mai xuyên qua mây đen, từng chút một rơi xuống: "Tôi nhận nuôi anh, là tôi vui lòng; tôi tái tạo thân thể cho anh, cũng là tôi tình nguyện; tôi vì Diệp Tề mà chết, cũng là quyết định của tôi!"
Cái tên Diệp Tề đã chọc giận Cừu Trường Phong, màu máu trong mắt hắn dần đậm hơn, chẳng liên quan gì đến đẹp đẽ, mà là sự căm hận rợn người thấm đẫm máu: "Hắn đã chết rồi."
Bạch Nguyệt Sanh chất vấn hắn: "Vậy bây giờ anh cũng muốn gϊếŧ những người này sao?"
Cừu Trường Phong nhìn chằm chằm cậu.
Bạch Nguyệt Sanh cười lạnh: "Anh có thể thử xem, gϊếŧ họ sẽ có hậu quả gì."
Cậu chưa nói hết câu, Cừu Trường Phong đã hiểu rõ.
Cả đời này của hắn, người mềm lòng nhất mà hắn gặp là Bạch Nguyệt Sanh, người tàn nhẫn nhất cũng là Bạch Nguyệt Sanh.
Đáng tiếc thay, từ ngày gặp cậu, hắn chỉ còn lại bốn chữ "người trong định mệnh”.
Cừu Trường Phong rút đi màn sương mù bao quanh cả thành phố, giải phóng linh hồn của họ.
Cuộc đối đầu của hai người đã thoát khỏi không gian và thời gian, nên những người có mặt hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là không hiểu sao cảm thấy tâm trạng hơi buồn bã, nhưng về nhà ngủ một giấc là ổn.
Bạch Nguyệt Sanh thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Minh tỉnh lại thì kêu lên kinh ngạc: "Đây, đây là ai?"
Anh ta trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông đang ôm Bạch Nguyệt Sanh lử đối diện.
Cừu Trường Phong đổi sang trang phục hiện đại, nhưng dung mạo vẫn không thay đổi, chỉ thấy môi mỏng tuấn mỹ của anh ta khẽ nhếch lên, giọng nói mang theo ý lạnh trong trẻo như sương tuyết: "Tôi là bạn trai của em ấy.”