Nam Chủ Hắc Hoá Rồi, Thỉnh Công Lược Một Lần Nữa!

Quyển 1 - Chương 20: Bạch nguyệt quang hào môn hám tài của tổng tài độc ác

“Trợ lý Văn à, hay để tôi tự đi cũng được?”

Trong thang máy, Nguyễn Đường nhìn Văn Lâm ngáp liên tục, có chút ngại ngùng vì làm phiền anh, nhất là khi khoảng cách nơi này cũng không quá xa.

“Không sao, công việc của tôi là 24/7 sẵn sàng nhận lệnh mà.” Văn Lâm thầm rủa trong lòng: rõ ràng đây không phải trừng phạt Nguyễn Đường, mà là báo anh, chính là anh!

Nhưng dù sao thì vẫn tốt hơn hai năm trước. Kể từ khi Hoắc tổng kế nhiệm vị trí tổng tài, ngài ấy gần như dốc cả sinh mệnh vào công việc, chuyện mấy ngày chỉ ngủ chưa đầy mười tiếng cũng là bình thường.

Cũng may Hoắc tổng trả lương hậu hĩnh, không đến mức phi nhân đạo đến độ cướp luôn thời gian nghỉ ngơi, nếu không, Văn Lâm chắc chắn đã không thể theo anh ta nhiều năm như vậy.

“Vậy cảm ơn anh, trợ lý Văn.” Nguyễn Đường không cố nài thêm.

Trên đường ra bãi đỗ xe.

Văn Lâm cầm lái, định nói lại thôi. “Cô…”

“Trợ lý Văn muốn nói gì sao?”

Văn Lâm suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định hỏi: “Không biết vị siêu cấp phú nhị đại mà Nguyễn tiểu thư nhắc đến giàu đến mức nào, không cho cô nổi phí chia tay sao? Lại để cô phải lưu lạc đến mức qua đêm ở tiệm net?”

“Hắn… Hắn rất keo kiệt…” Nguyễn Đường bắt đầu bịa cớ. “Thực ra hắn không giàu như mọi người tưởng đâu, cũng chẳng phải siêu cấp phú nhị đại gì cả…”

Hệ thống: 【Hắn ta thật sự là phú nhị đại, giàu ngang ngửa Hoắc Cảnh Hàn luôn đó.】

Nguyễn Đường: 【Người này chẳng phải không tồn tại sao? Hình chụp không phải đều đã qua chỉnh sửa à?】

Hệ thống: 【Đó là do hệ thống AI bổ sung cốt truyện tạo ra, không tính là chỉnh sửa. Hoắc Cảnh Hàn từng mời chuyên gia giám định, kết quả là ảnh chụp không có dấu hiệu chỉnh sửa. Vì vậy, những bức ảnh kia được xem như một phần cốt truyện và tồn tại thực sự. Trong thế giới tiểu thuyết này, phú nhị đại đó cũng thật sự tồn tại.】

Nguyễn Đường: 【Vậy người này là ai? Không thể xóa bỏ được sao?】

Hệ thống: 【Cô cũng biết Hoắc Cảnh Hàn không chịu sự khống chế của AI cốt truyện mà, nên rất có khả năng gây ra hiệu ứng bươm bướm dẫn đến xuất hiện lỗi trong tiểu thuyết. Hiện tại, AI ngay cả với nhân vật quần chúng cũng không thể tùy ý chỉnh sửa, chỉ có thể điều chỉnh trong giới hạn phù hợp logic và không ảnh hưởng đến các nhân vật khác. Ví dụ như cô nói cô không có tiền hay chỗ ở, AI có thể giúp cô điều chỉnh. Nhưng nếu cô nói phú nhị đại không tồn tại, thậm chí yêu cầu xóa bỏ nhân vật này, thì sẽ gây xung đột với logic ban đầu của cốt truyện. AI không thể sửa được.】

Nguyễn Đường: 【Tôi đâu có nói hắn không tồn tại, chỉ nói hắn không phải phú nhị đại thôi, không được sao?】

Hệ thống: 【Không được. Nếu người mà cô nɠɵạı ŧìиɧ không phải là siêu cấp phú nhị đại, với năng lực của Hoắc Cảnh Hàn, không thể nào tra không ra trong ba năm. Đây sẽ tạo ra một lỗi còn nghiêm trọng hơn. Nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là không để nam chính phát hiện ra lỗi trong thế giới này.】

Nguyễn Đường gãi đầu: 【Phiền phức quá đi!】

“Không phải phú nhị đại?” Văn Lâm ngạc nhiên, nhưng anh không tin.

Hoắc tổng trước đó đã tốn rất nhiều nhân lực và tài lực để tìm người này. Nếu hắn không phải là siêu cấp phú nhị đại, làm sao Hoắc gia tra suốt ba năm cũng không ra?

Còn nữa, nếu người đó không phải phú nhị đại…

“Vậy năm đó tại sao cô lại rời bỏ Hoắc tổng?” Văn Lâm không hiểu nổi.

Lúc ấy, Hoắc tổng đã chuẩn bị sẵn một khoản tiền lớn để cầu hôn, cùng chiếc vòng cổ kim cương kia. Chỉ cần Nguyễn Đường đi kiểm tra một chút cũng sẽ biết đó không phải là đồ giả làm từ thủy tinh nhựa rẻ tiền.

“Tôi…” Nguyễn Đường bị hệ thống chen ngang, không biết phải lấy lý do gì để giải thích.

Văn Lâm càng nghĩ càng thấy bất bình thay cho Hoắc tổng. Miệng nói nhanh hơn cả suy nghĩ: “Cô có biết không, chiếc vòng cổ kim cương mà Hoắc tổng tặng cho cô năm đó là hàng thật, trị giá cả trăm vạn đấy!”

Cô biết…

“Cô có biết Hoắc tổng vì chiếc vòng cổ này mà đi đánh quyền đen, đến mức toàn thân đầy thương tích không?”

Cô cũng biết...

“Còn nữa, vào ngày mà cô đề nghị chia tay, Hoắc tổng thực ra đã chuẩn bị cầu hôn cô. Ngài ấy muốn giao toàn bộ số tiền mình liều mạng kiếm được cho cô quản lý, thật sự muốn ở bên cạnh cô suốt đời. Thế mà cô lại có thể nhẫn tâm đối xử với ngài ấy như vậy sao?”

Những điều này, cô đều biết hết.