Úc Chu vẫn tự mình rầu rĩ: “Ba Alpha đó tên gì nhỉ... Thịnh Sí... Tần, ừm, Tần Minh... rồi còn Thẩm Dập?”
Hệ thống ân cần bổ sung cho cậu:
[Khách mời số 1, họ tên Thịnh Sí, 18 tuổi, sinh viên đại học, đang bỏ nhà ra đi.]
[Khách mời số 2, họ tên Tần Minh, 24 tuổi, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.]
[Khách mời số 3, họ tên Thẩm Dập, 23 tuổi, ca sĩ vô danh biểu diễn tại quán bar.]
[Chỉ cần nhân lúc bọn họ đang ở đáy vực cuộc đời, cậu cứ mạnh tay làm nhục, chọc giận họ. Đợi đến khi bọn họ thành công rực rỡ, quay lại trả thù thì cậu sẽ thuận lợi trở thành bia đỡ đạn.]
“Vậy có bị báo thù thảm lắm không?”
[Không đâu, bộ phận Bia đỡ đạn có cơ chế bảo vệ an toàn nhất định.]
Nhìn đồng hồ đã khuya, Úc Chu không muốn nghĩ ngợi thêm nữa. Cậu nhanh chóng tháo khăn quàng cổ, cởϊ áσ khoác, mang theo chậu nước, đồ vệ sinh cá nhân và đồ ngủ, rón rén mở cửa phòng mình ra ngoài.
Phòng khách tối om, cửa phòng ngủ của ba người bạn cùng phòng đều đóng chặt, phòng tắm duy nhất ở gần cửa ra vào đang trống.
Úc Chu thở phào nhẹ nhõm, may quá, không cần đối diện trực tiếp ba người đó.
Cậu lần mò trong bóng tối, rón rén bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy rào rào vang lên, cửa kính mờ nhanh chóng phủ một lớp hơi nước trắng đυ.c.
23:30.
Úc Chu trở về phòng mình, lau khô tóc đến khi chỉ còn hơi ẩm, khuôn mặt vì hơi nước nóng mà ửng hồng.
Đột nhiên, trong đầu vang lên tiếng “đinh đông”, hệ thống lần đầu tiên giao nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ 1: Thẩm Dập mắc chứng sạch sẽ và ghét Beta, đồng thời dị ứng với pheromone của Alpha khác ngoài bản thân mình. Biết được bí mật này, cậu nảy ra ác ý, quyết định lén lút vào phòng Thẩm Dập trong đêm, ném chiếc khăn quàng cổ thuộc về một Beta nhưng lại dính pheromone của Alpha khác vào phòng anh ta. Thời gian giới hạn: 30 phút. Phần thưởng hoàn thành: 10 điểm. Hình phạt thất bại: -100 điểm.]
Úc Chu vốn đang buồn ngủ, lập tức tỉnh táo: “Làm, làm chuyện xấu như thế này sao?”
Hệ thống: [...] Cái này mà cậu bảo là xấu sao.
[Nhắc nhở thân thiện, nếu điểm số âm, sẽ bị cưỡng chế thực thi hình phạt điện giật.]
Thời gian đếm ngược bắt đầu ngay từ lúc nhiệm vụ được giao. Cậu run rẩy cầm lấy khăn quàng cổ của mình, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Cậu cũng không biết tại sao khăn quàng cổ của mình lại dính pheromone của Alpha khác. Cậu là một Beta, không ngửi được mùi pheromone, nơi này lại là khu đèn đỏ hỗn tạp, có lẽ chỉ cần đi dạo một vòng là dính phải.
Không biết Thẩm Dập đã ngủ chưa, liệu nhiệm vụ này có thể hoàn thành êm thấm không.
Cậu đi đến trước cửa phòng Thẩm Dập, căng thẳng đến mức hơi thở rối loạn, lông mi run rẩy, nhất thời không biết nên làm gì để vào. Cậu thử dùng tay đẩy cửa, nhưng không đẩy được.
Chẳng lẽ phải gõ cửa? Gõ cửa phòng người khác giữa đêm thế này thì kỳ quái quá.
Hay là phá khóa? Cậu dùng đầu ngón tay chạm vào ổ khóa, phát ra một chút âm thanh rất nhỏ.
Nhưng cậu đâu biết phá khóa.
Bỗng nhiên, khóa cửa bị xoay, cửa nhẹ nhàng mở ra như có ma đẩy.
Két ——
Đồng tử Úc Chu co rút, sắc mặt trắng bệch.
“Xin xin xin lỗi Thẩm Dập, tôi không cố ý phá cửa đâu!” Úc Chu, vốn đang chột dạ, hoảng loạn cúi đầu xin lỗi, gần như sắp khóc nghẹn.
Tĩnh lặng.
Trong sự im lặng ấy, dường như có thể cảm nhận được thời gian và không khí trôi chậm lại. Úc Chu nhắm chặt mắt, mồ hôi rịn trên trán, chỉ có tiếng tim đập thình thịch trong l*иg ngực làm tai cậu ong ong.
Cuối cùng, một giọng Alpha vang lên từ trên cao.
“Cậu... gọi ai là Thẩm Dập?”
Ánh mắt Úc Chu từ từ di chuyển lên trên. Đến khi thấy rõ khuôn mặt của Alpha trước mặt, cậu sững sờ, linh hồn như rời khỏi xác.
Là Tần Minh.
Tần Minh cúi mắt, lặng lẽ nhìn Beta đứng trước mặt.
Beta này mặc bộ đồ ngủ mềm mại, dường như vừa tắm xong.
Tóc vẫn còn ướt, một giọt nước nhỏ từ đỉnh tóc rơi xuống cổ áo, thấm thành một mảng ẩm ướt nhỏ. Một mùi hương kỳ lạ đang chậm rãi tỏa ra.