Cải Tạo Tra Công, Từ BE Đảo Ngược Thành HE

Chương 21: "Phục vụ ngay tại đây."

Vậy nên, Muses quyết định tận dụng cơ hội này để tự cho mình một kỳ nghỉ nửa năm.

...

Tộc trùng là loài đẻ trứng. Trứng sẽ phát triển trong bụng của giống cái cha trong vòng 6 tháng trước khi được sinh ra, sau đó cần 4 tháng ủ ở nhiệt độ thường mới nở.

Nếu sử dụng l*иg ấp, thời gian này có thể sẽ rút ngắn.

Thế nhưng, trứng trong bụng Erix đã ngừng phát triển từ tháng thứ ba và rơi vào trạng thái ngủ đông.

Muses đã hỏi ý kiến bác sĩ.

Nếu trong vòng một tháng nữa trứng không phục hồi sự phát triển, chúng sẽ bị tuyên bố là đã chết.

Tuyên bố trứng chết.

Cũng đồng nghĩa với việc tuyên án tử cho cả hắn và Erix.

Nếu trứng không còn, hắn biết rõ: Erix chắc chắn sẽ gϊếŧ hắn.

Nếu hắn chết, Erix cũng sẽ phải chôn cùng.

Nghĩ đi nghĩ lại, đây chẳng phải cũng là một kiểu “tử vì tình” sao?

【Giá trị tra công -1】

【Giá trị tra công hiện tại: 75】

Muses nhìn thấy thông báo giảm giá trị tra công, nhưng không hề bận tâm quá nhiều.

Việc dưỡng trứng và chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho giống cái mang thai vốn là nhiệm vụ dài hạn. Đến mỗi giai đoạn nhất định, giá trị tra công sẽ giảm đi một chút.

Mấy ngày gần đây, giá trị tra công đã giảm tổng cộng 3 điểm.

Thu lại dòng suy nghĩ, Muses tập trung xử lý khối công việc tồn đọng trong suốt thời gian vừa qua.

Khi hoàn thành, hắn thu gọn tất cả các màn hình ảo, ngẩng đầu lên thì phát hiện trời đã tối đen.

Nhìn đồng hồ trên thiết bị đầu cuối, hắn nhận ra giờ đã là đêm khuya.

Bình thường vào giờ này, hắn sẽ đến chỗ Erix để cung cấp pheromone.

Muses vội vã đứng dậy, vừa đi xuống tầng dưới vừa gọi quản gia để hỏi tình hình của Erix.

Câu trả lời nhận được là: “Trung tướng cả ngày không ra khỏi phòng, cũng không hỏi về ngài.”

Bước chân của Muses chậm lại.

Dạo gần đây, Erix có điều gì đó rất khác thường.

Hắn cảm nhận được, nhưng chưa hiểu rõ nguyên nhân.

Trước đây, vì lo cho trứng, Erix thường chủ động dụ dỗ hắn, thậm chí còn mời hắn đến vào buổi tối, chỉ sợ hắn quên cung cấp pheromone.

Nhưng giờ, dù vẫn sẽ yêu cầu pheromone, nhưng Erix không còn chủ động mời hắn như trước nữa.

Ngay cả khi cố gắng để lấy được pheromone, ánh mắt của Erix cũng né tránh, không chịu nhìn thẳng vào hắn.

Và hôm nay, dù hắn đến muộn như vậy, Erix vẫn chịu nhịn mà không tìm đến sao?

Điều này… thật không bình thường.

Suy nghĩ miên man, Muses dừng trước cánh cửa quen thuộc và không chút do dự đẩy cửa bước vào.

Bên trong, hắn nhìn thấy Erix đang đứng bên cạnh chiếc sofa mà hắn hay ngồi, ánh mắt mông lung, như đang chìm trong suy nghĩ nào đó.

“Ồ, vẫn còn thức sao? Ta còn tưởng trung tướng đã quên trứng và pheromone mà đi ngủ sớm rồi chứ,” Muses buông một câu mỉa mai.

Nghe thấy giọng hắn, Erix giật mình tỉnh lại, khi quay đầu nhìn về phía cửa. Ánh mắt cậu thoáng qua chút ngỡ ngàng, rồi chậm rãi bước đến gần.

“Điện hạ.” Erix quỳ gối trước mặt Muses, cúi đầu thấp, thể hiện sự phục tùng tuyệt đối.

Từ góc nhìn của Muses, hắn chỉ có thể thấy đỉnh đầu của giống cái.

Một chút không kiên nhẫn lóe lên trong ánh mắt, Muses dùng mũi giày khẽ đá vào đầu gối của Erix, ra hiệu cho hắn đứng dậy.

Thế nhưng Erix vẫn bất động, để mặc hắn đá.

“…”

Thích quỳ lắm đúng không? Không thèm nhìn ta nữa chứ gì?

Muses nghiêng đầu liếc nhìn hành lang trống trải bên ngoài, bỗng dưng hắn thay đổi ý định, không còn muốn bước vào phòng nữa: "Phục vụ ngay tại đây."

Hắn đứng ở cửa, nửa người trong phòng, nửa người lộ ra ngoài hành lang.

Erix cứng ngắc ngẩng đầu, ánh mắt cũng nhìn ra hành lang rộng lớn được chiếu sáng bởi ánh đèn lạnh lẽo.

Cậu chưa từng cùng Muses làm chuyện đó ở bên ngoài.

Thậm chí, ngay cả lần đầu hỗn loạn nhất giữa họ cũng xảy ra trong một khoang kín của phi thuyền.

Từ giọng điệu lạnh lùng của Muses, Erix nhận ra đối phương hoàn toàn nghiêm túc.

Hắn thực sự muốn được phục vụ ở đây.

Muses thích thú quan sát sự đấu tranh trong ánh mắt của Erix.

Hắn biết nơi đây vốn là tầng ngầm, chỉ có những vệ binh và đội phục vụ mới qua lại, chắc chắn không có người nào khác.

Nhưng Erix thì không.

Dưới ảnh hưởng của thiết bị ức chế, các giác quan của Erix bị hạn chế, cậu không thể nhận biết liệu có ai đang đến gần hay không. Điều này khiến cậu chìm trong nỗi sợ hãi và lo lắng không ngừng.

Một Erix như hiện tại, trong mắt Muses, thú vị hơn hẳn dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi, chỉ biết dùng đỉnh đầu đối diện hắn.

"Điện hạ..." Giọng Erix khẽ run, bàn tay theo bản năng bám lấy góc áo Muses, như cố níu kéo chút thương xót.

Nhưng ngay khi nhận ra hành động yếu ớt của mình, hắn tái mặt, vội buông tay, cơ thể cứng đờ.

Muses nghiêng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Chưa gì đã sợ đến mức này sao?

Sắc mặt trắng bệch, khó khăn lắm mới nhờ dinh dưỡng phục hồi lại chút máu mà giờ lại chẳng còn nữa.

Nhưng lòng thương hại không bao giờ là thứ tồn tại trong Muses.