Muses ra hiệu cho bác sĩ rời khỏi phòng.
Phòng trừng phạt trống trải và lạnh lẽo giờ chỉ còn lại hai người họ.
Muses đảo mắt, trong đầu bắt đầu nghĩ ra những ý đồ xấu.
“Ngươi cũng nghe rồi đấy, cần lượng pheromone gấp mười lần mới cứu được quả trứng.” Từng bước chân của hắn chậm rãi tiến về phía Erix, ánh mắt dõi theo mọi cử động của cậu, mọi giác quan căng lên để kịp phản ứng nếu đối phương có hành động bất thường.
Chỉ cần nhận thấy nguy hiểm, hắn sẽ quay lưng bỏ chạy ngay lập tức.
Erix ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng nhìn hắn.
Cậu thừa hiểu Muses đang muốn dùng tình thế này để làm nhục mình.
Nhưng nếu điều đó đổi lại được lượng pheromone cần thiết để cứu quả trứng, Erix hoàn toàn không màng những gì cậu phải chịu đựng.
Dù vậy, cậu hiểu rõ, Thân vương sẽ chẳng bao giờ rộng lượng ban cho cậu đủ số lượng đó.
Ánh mắt của Erix lặng lẽ dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần của Muses.
Máu tươi chảy trong cơ thể hắn chắc chắn cũng chứa lượng pheromone dồi dào.
Nếu như…
Một cơn lạnh buốt chợt chạy dọc sống lưng của Muses, khiến hắn lập tức khựng lại.
Là giống đực cấp cao, hắn có khả năng nhạy bén với nguy hiểm, chẳng kém gì bản năng chiến đấu của những giống cái dạn dày trận mạc.
Trong phòng trừng phạt này chỉ có hắn và Erix. Vậy thì nguồn nguy hiểm rõ ràng đến từ ai, chẳng cần nói cũng biết.
Sự bất mãn dâng trào trong lòng Muses.
Hắn đã có ý định giúp Erix cứu quả trứng, vậy mà giống cái này vẫn muốn gϊếŧ hắn.
Nếu đã vậy, đừng trách hắn cố tình làm khó.
Có nhiều cách để giống đực truyền pheromone cho giống cái – có cách khiến giống cái đạt kɧoáı ©ảʍ tột độ, nhưng cũng có cách làm chúng đau đớn đến chết đi sống lại.
“Trung tướng Erix, ngươi cũng không muốn con mình chết trong bụng, đúng không?” Giọng Muses lạnh băng, ánh mắt lóe lên tia ác ý rõ ràng.
Erix hít một hơi thật sâu, ép mình thả lỏng cơ thể. Cậu từ từ ngửa cổ ra sau, để lộ chiếc cổ gầy gò đang bị vòng kiềm chế siết chặt. Đôi mắt xanh biếc ngước nhìn Muses từ phía dưới: “Nếu Thân vương ngài có thể ban cho ta chút pheromone…”
Tư thế của Erix không thay đổi nhiều, nhưng cậu đã chủ động thả lỏng các cơ, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn, mang theo sự phục tùng đầy khẩn cầu.
Làn da nhợt nhạt vì lâu ngày không gặp ánh mặt trời kết hợp với chiếc vòng kiềm chế màu đen tạo nên sự mong manh, dễ tổn thương, khiến kẻ khác không khỏi động lòng thương xót.
Đồng thời, cảnh tượng ấy cũng dễ khơi dậy bản năng của những kẻ thích hành hạ.
Đặc biệt là đôi mắt xanh biếc vốn luôn lạnh lẽo kia, giờ đây dịu dàng và nhẫn nhịn, như một cái móc nhỏ câu lấy trái tim Muses, làm hắn ngứa ngáy không yên.
Màn ngụy trang vụng về.
Sự dụ dỗ vụng về.
Thế nhưng, lạ lùng thay, chính những điều đó lại xoa dịu cơn giận trong lòng Muses.
Hắn tiến lại gần, nâng cằm Erix bằng những ngón tay thon dài, buộc cậu phải ngẩng lên đối diện mình. Đầu ngón tay hắn lướt nhẹ qua gò má cậu. Như dự đoán, Muses nhìn thấy rõ biểu cảm chịu đựng và nhẫn nhịn trên khuôn mặt Erix.
Cả hai đều biết đây chỉ là một màn diễn kịch.
Nhưng Muses không quan tâm.
Còn Erix, cậu chẳng có lựa chọn nào khác.
“Muốn pheromone? Vậy thì phải thể hiện thật tốt.” Giọng điệu Muses đầy bỡn cợt, ánh mắt hắn lướt từ cổ Erix, dừng lại nơi chiếc áσ ɭóŧ đen bó sát, tôn lên từng đường nét săn chắc trên cơ thể giống cái này. Lời ám chỉ trong ánh mắt ấy rõ ràng đến mức không thể nhầm lẫn.
Thế nhưng, giống cái này lại cứng cỏi hơn hắn nghĩ, thậm chí còn táo bạo hơn.
Cậu nghiêng đầu, môi hé mở, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay Muses.
“...” Trong khoảnh khắc, mọi suy nghĩ trong đầu Muses như bị cuốn bay. Hắn giật mạnh tay về.
A a a a a—
May mắn làm sao, ngón tay không bị cắn đứt.
Muses nắm chặt bàn tay vừa rút lại, ánh mắt lén liếc về màn hình livestream. Hàng loạt bình luận cuồng nhiệt hiện lên không ngừng khiến hắn không khỏi sững sờ: “???”
Những khán giả từ dị giới này bị làm sao vậy?
Không hề có pheromone mà, họ hưng phấn cái gì chứ?
Tai Muses nóng bừng. Hắn cúi xuống nhìn Erix với ánh mắt không mấy thiện cảm, trừng cậu một cái thật mạnh: “Ngươi không thể giữ chút tự trọng sao?”
“?” Erix thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của giống đực này.
Chẳng phải chính Muses yêu cầu cậu phải hầu hạ sao?
“Nếu ngài không thích ta chủ động, ta có thể kiềm chế. Ta rất giỏi nhẫn nhịn, ngài muốn thế nào cũng được.” Erix cụp mắt xuống, dáng vẻ hoàn toàn phục tùng.
Nếu không vì câu nói thêm sau đó, “Chỉ cần ngài cho ta pheromone,” thì có lẽ dáng vẻ của cậu sẽ đáng tin hơn nhiều.
“Ừm, pheromone... Chỉ cần ngươi thể hiện tốt, tất nhiên ta sẽ cho.” Muses đáp lời một cách hời hợt, đôi tai nóng bừng cuối cùng cũng dần hạ nhiệt. Đôi mắt lại hướng lên màn hình livestream.
Không phải hắn không thích sự chủ động.