Cô Vợ Thần Côn: Ông Xã Tà Ác, Thu Phục Anh!

Chương 7: Vô tình hợp bát tự

Đương nhiên, thay đổi vận mệnh thì sẽ phải trả giá rất lớn, nhẹ thì ốm đau liên miên, nặng thì giảm thọ, thậm chí còn bị trời phạt.

Cho nên, không có ai sẵn sàng mang tính mạng ra để cải mệnh cho người khác.

Nhưng mà, cũng có thuật sĩ tà tu, chuyên môn dùng huyền thuật để hại người.

Dù sao thì trước sự hấp dẫn của lợi ích, không phải ai cũng đều có thể giữ vững được trái tim lương thiện.

Haizz, giống Bạch Tịch cô đây, chẳng phải kiếp trước cũng bởi vì bị người khác hãm hại, nên mới bị trời phạt hay sao.

May mà cô làm nhiều việc thiện, nên không bị dồn vào đường cùng, còn có thể sống lại trong cơ thể của người khác.

Bạch Tịch khẽ nhếch khóe môi, tạm không nghĩ những chuyện của kiếp trước nữa, dù sao nhân quả tuần hoàn, báo ứng cũng là chuyện sớm hay muộn.

Hít sâu một hơi, Bạch Tịch lại tính một chút, hóa ra bát tự của cơ thể này, cô tự động bỏ qua phần số mệnh long đong nửa đời trước không nói tới, mà điều khiến người ta ngoài ý chính là bát tự của thân thể này lại trùng khớp với bát tự của cô, giống như được thượng đế chế tạo ra để dành cho cô vậy.

Chẳng trách lúc linh hồn của cô đi vào cơ thể này lại không hề có chút cảm giác bài xích nào.

Tuy bây giờ thân thể này yếu ớt vô cùng, nhưng lại là một cơ thể có thể chất tu linh cực âm, có thể nói là thể chất này còn tốt hơn cả cơ thể trước kia của cô.

Tâm trạng Bạch Tịch có chút ít kích động, cái gì mà phế vật, trong mắt cô, thân thể này chính là một viên ngọc thô chưa được mài giũa.

Thế gian vạn vật đều có số mệnh, ông trời đã cho cô sống lại trong thân thể này, thì sẽ có quan hệ nhân quả nhất định.

Không vì cái gì khác, chỉ cần mình lí do ông trời cho cô một cơ thể có thể chất tốt như vậy, dù là nguyên chủ để lại một mớ hỗn độn, nhưng cô cũng không hề oán hận dù chỉ một câu.

Đương nhiên, không lâu sau khi biết rõ nguyên chủ để lại cho cô bao nhiêu cục diện rối rắm, thì cô cũng hận không thể đánh cho nguyên chủ của thân thể này một trận.

Đậu móe, không hề câu oán hận!

Rất nhanh, tài xế xe taxi đưa cô đưa đến cổng biệt thự nhà họ Bạch, trả tiền xong, Bạch Tịch chống nạng chậm rì rì đi về phía cửa sắt.

Cô bấm mật khẩu dựa theo kí ức trong đầu, không ngờ lại bị báo sai mật khẩu.

Bạch Tịch sửng sốt một chút, nghĩ là mình bấm sai nên lại bấm lại lần nữa.

Kết quả vẫn báo sai mật khẩu.

Ặc, chẳng lẽ đổi mật khẩu rồi?

Ngay lúc Bạch Tịch đang buồn bực, có một người từ trong biệt thự chậm rãi đi tới.

“Tôi nói này đồ ẻo lả, cậu lại đi lêu lổng ở đây về đấy?”

Bạch Tịch nhìn cô gái trước mặt, rất nhanh đã nhận ra cô ta là ai.

Bạch Oánh Tuyết, con gái của bác cả, mười chín tuổi, chỉ lớn hơn Bạch Tịch đại hai tuổi.

Chậc chậc, nói tới cô gái này, không hề đơn giản, tuổi còn nhỏ nhưng không chỉ lươn lẹo mà còn rất giỏi đóng kịch, trước mặt người khác thì dịu dàng lương thiện, nhưng sau lưng cũng rất hay bắt nạt Bạch Hi.

Ví dụ như lúc này, bởi vì chỉ có hai người ở đây, nên cô ta gội thẳng cô là đồ ẻo lả, nhưng nếu như có người thứ ba ở đây, chắc chắn cô ta sẽ vô cùng thân thiết gọi một câu "em họ".

“Tôi đi lêu lổng ở đâu, chẳng lẽ chị còn không biết sao?” Bạch Tịch cười như không cười nhìn Bạch Oánh Tuyết.

Cô không còn là Bạch Hi như trước kia nữa, đương nhiên là sẽ không khúm núm trước mặt cô ta rồi.

Nghe Bạch Tịch nói vậy, Bạch Oánh Tuyết ngẩn người, dường như có chút bất ngờ vì tên ẻo lả vô dụng này lại dám nói lại mình.

Cô ta nhíu mày, giọng điệu bực bội: “Làm sao tôi biết được cậu đi lêu lổng ở đâu về.”

Nói xong, cô ta lại nhìn vào gương mặt trắng hồng, phấn nộn như thể búng ra sữa của Bạch Tịch, đáy mắt lóe lên ghen ghét rồi biến mất.

Đàn ông con trai mà da còn đẹp hơn cả con gái, giọng nói còn nhẹ nhàng hơn cả con gái, không phải đồ ẻo lả thì là cái gì!

Lập tức Bạch Oánh Tuyết chú ý vào đôi môi của cô, “Đừng nói là cậu thật sự chạy đến khách sạn thuê phòng với người ta nhá?”

Bạch Tịch cười lạnh trong lòng, một giây trước vẫn còn phủ nhận không biết mình đi địa đâu, một giây sau đã nói mình đi khách sạn thuê phòng với ai đó, giấu đầu hở đuôi như vậy, rõ ràng là sớm đã biết hôm nay cô đi đâu rồi.

Nói không chừng, chuyện ở khách sạn ngày hôm nay, cô ta cũng có liên quan đến.

Thấy Bạch Tịch không nói lời nào, Bạch Oánh Tuyết làm như kinh ngạc dùng tay che che miệng, rồi sau đó mới nói: “Hừ, cậu xem lại mình đi, còn nhỏ như vậy mà sao có thể hư hỏng như vậy! Chân đã gãy rồi mà còn không chịu ngoan ngoãn ở nhà, chẳng trách ông nội bảo quản gia đổi mật khẩu cửa ra vào!”

“Cậu chờ đó, bây giờ tôi sẽ đi xin ông nội tha cho cậu vào nhà.”

Bạch Oánh Tuyết nói xong, xoay người lại đi vào biệt thự.