Dù sao đi nữa, không phải tiếp tục khen nữa, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi lại nghe vị Vương gia của họ nói: "Tốt, sau này lập một nhóm chuyên khen, nhất định có tên hai ngươi trong đó."
Mặc dù không rõ "nhóm chuyên khen" là gì, nhưng chỉ nghe thôi đã thấy đáng sợ.
Chưa hết, để đảm bảo sau này họ có thể khen Giang công tử tốt hơn, Lan Vương còn kể lại rất nhiều chuyện mà Giang Hoài Lê đã trải qua trong năm qua.
Nhạc Khang thốt lên: "Giang công tử thật sự chịu nhiều khổ sở. Sau này, khi hắn vào Lan Vương phủ, Vương gia nhất định phải đối xử tốt với hắn."
Đào Lan ngước mắt nhìn Nhạc Khang một cái, sau đó nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
Bên kia, Giang Hoài Lê sau bữa tối trở về viện, đang nhìn chằm chằm vào bộ thân vương bào mà hắn đã cởi ra.
Tối nay, hắn mặc bộ y phục này, hiệu quả còn tốt hơn cả khi Lan Vương ở bên cạnh. Thậm chí, có thể nói là vượt xa. Mấy người như Giang Hạo Nghiêm không dám ngẩng đầu nhìn hắn, còn Giang Thiệu Quang thậm chí muốn gắp thức ăn cho hắn.
Hiệu quả của bộ thân vương bào dường như dần yếu đi.
Giang Hoài Lê không thể không nghĩ, có lẽ thật sự là do khí tức của Lan Vương còn lưu lại trên người hắn. Kết luận này khiến hắn có phần khó chấp nhận.
Nếu muốn thế giới của hắn trở nên bình thường hơn, thì hoặc là Lan Vương phải luôn ở bên cạnh, hoặc là hắn cần có những vật dụng cá nhân của Lan Vương.
Vậy nên, lời đề nghị giả thành thân của Lan Vương, lẽ nào lại là một cách tốt để giải quyết tình cảnh hiện tại của hắn?
Giang Hoài Lê day trán, cảm thấy vấn đề này còn khó xử lý hơn những gì hắn từng gặp trước đây.
Dù đã nói với Giang Hồng rằng hắn có thể không vào triều làm quan, nhưng nếu không đến bước đường cùng, làm sao hắn có thể buông bỏ ước mơ mười năm dùi mài kinh sử để bước lên triều đình?
Hắn vẫn không muốn gả, vẫn muốn cố gắng thêm một chút.
Hắn và Lan Vương không thể cầu xin Hoàng thượng được nữa, nhưng vẫn còn những người khác. Trước đây hắn đã tìm đến Tứ hoàng tử và Tần thiếu phó, giờ có thể kéo theo Lan Vương tìm họ lần nữa. Hắn cũng có thể thử tìm phụ thân và tổ phụ. Với Lan Vương ở bên, họ sẽ trở lại trạng thái minh mẫn, và khi đó rất có thể họ sẽ giúp hắn.
Nhưng Lan Vương có đồng ý không?
Dù sao giữa họ cũng đã chia tay trong bất hòa, hơn nữa hành động tặng áo choàng tối qua của Lan Vương cũng có vẻ như là vì tức giận.
Giang Hoài Lê quyết định thử một lần.
Về lý do gặp Lan Vương, ánh mắt hắn lướt qua bộ thân vương bào. Hắn sẽ lấy cớ trả lại nó.
Sáng hôm sau, khi Đào Lan vừa dùng xong bữa sáng, Nhạc Khang chạy tới bẩm báo: "Vương gia, Giang đại nhân cầu kiến."
Đào Lan hỏi: "Giang đại nhân nào?"
Nhạc Khang đáp: "Lễ Bộ thượng thư, Giang đại nhân, dẫn theo người của Lễ Bộ đến xin chỉ thị về việc đại hôn."
Đào Lan có chút biểu cảm phức tạp: "Giang Hạo Nghiêm đến xin chỉ thị về việc cưới xin?"
"…"
Đứng ngoài cửa, Giang Hạo Nghiêm cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Theo cách nói trong dân gian, đây chẳng khác gì cảnh cha vợ đến hỏi ý con rể xem hôn lễ mình chuẩn bị có vừa ý không.
Nhưng ở dân gian, con rể thường phải khúm núm trước cha vợ. Đằng này, ông lại phải cẩn thận nở nụ cười lấy lòng con rể. Chỉ cần con rể không hài lòng, ông còn phải quay về sửa lại ngay trong đêm.
Đứng ở vị trí đầu hàng, Giang Hạo Nghiêm như đang chịu phạt, không dám quay lại nhìn mặt thuộc hạ phía sau.
Hai vị quan Lễ bộ phía sau cũng không dám nhìn ông, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Theo quy trình, hôn lễ cấp bậc thế này, Lễ bộ phải lập kế hoạch trước, trình lên Hoàng thượng xem qua. Nếu Hoàng thượng phê chuẩn, kế hoạch sẽ được đưa đến thân vương xem xét, cuối cùng là gửi đến Giang phủ.
Hoàng thượng đã phê duyệt cách đây hai ngày, nhưng Lễ Bộ thượng thư mãi đến giờ mới tới gặp Lan Vương. Dĩ nhiên không chỉ vì tiếng ác bạo ngược của Lan Vương, mà ai cũng hiểu lý do. Nếu không phải vì hôn lễ gấp gáp cần chuẩn bị ngay, có lẽ họ còn định kéo dài thêm vài ngày.
Nhạc Khang tự mình ra cửa đón, không để hạ nhân khác đi. "Các vị đại nhân mời vào, Vương gia đang đợi trong thư phòng."
Ba người theo sau Nhạc Khang, đến thư phòng rộng rãi của Lan Vương phủ.
Giang Hạo Nghiêm hai tay dâng lên kế hoạch hôn lễ: "Đây là kế hoạch hôn lễ mà Lễ bộ đã chuẩn bị cho Vương gia, xin Vương gia xem qua."
Đào Lan liếc nhìn ông một cái, nhận lấy: "Ba vị đại nhân ngồi xuống đi."
Y vừa xem kế hoạch, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Giang Hạo Nghiêm, ánh mắt sắc bén khiến ông ngồi như trên đống lửa, càng lúc càng thêm bất an.
Lan Vương chỉ ngồi đó thôi mà đã khiến người khác căng thẳng đến vậy. Điều này đủ để thấy y đáng sợ thế nào. Nếu Hoài Lê thành thân với y, không biết sẽ ra sao.
Cuối cùng, Đào Lan khẽ gật đầu: "Bổn vương thấy tổng thể không có vấn đề lớn. Các ngươi về hỏi lại Giang… Giang phủ xem có ý kiến gì không."
"…"
Giang Hạo Nghiêm đứng dậy: "Vâng."
Hai quan viên Lễ bộ đi theo ông cũng vội đứng dậy rời đi.
Đào Lan quay sang hai vị quan viên: "Hai vị đại nhân, mời đến trà thất uống một tách trà trước, bổn vương còn muốn bàn một vài chi tiết với Giang đại nhân."
Hai vị quan viên Lễ bộ mừng rỡ, hận không thể lập tức bay đến trà thất.
Khi hai người rời đi, Đào Lan từ ghế chủ tọa bước xuống, ngồi đối diện Giang Hạo Nghiêm, chăm chú quan sát ông.
Ánh mắt của Đào Lan khiến toàn thân Giang Hạo Nghiêm căng cứng. Đang định hỏi xem có chỗ nào chưa vừa ý, y đột nhiên lên tiếng: "Giang Hoài Lê là bảo bối của ngươi sao?"
"Tất nhiên đó là nhi tử của thần," Giang Hạo Nghiêm trả lời, không hiểu tại sao y lại hỏi vậy.
Đào Lan tiếp tục: "Hắn đối xử với ngươi rất tốt đúng không?"