Ác Nữ Xinh Đẹp: Mở Đầu Liền Được Tặng Năm Thú Phu

Chương 10: Cô không đến, chúng tôi nào dám ăn.

Tiêu Cẩm Thăng nhận ra đó là thú phu thứ tư của mình… À không, là đồ tể thứ tư – Tước Trạch Liêm.

Cô đưa ánh mắt lướt qua năm người đàn ông, dừng lại ở người duy nhất tuy lạnh lùng nhưng ánh mắt vẫn còn chút ôn hòa khi nhìn mình.

Anh mặc bộ đồ ở nhà màu be nhạt, mái tóc xoăn dài vừa phải màu cam nhạt, đeo một cặp kính gọng vàng, đôi mắt xanh biếc tĩnh lặng như mặt hồ.

Đó chính là thú phu thứ năm của cô – Hoài Thanh.

Hoài Thanh nhận ra ánh nhìn của Tiêu Cẩm Thăng, liền mỉm cười ôn hòa hỏi:

"Không qua ăn cơm sao?"

"Qua ngay đây."

Đã đói cả buổi, Tiêu Cẩm Thăng lập tức chạy tới, và vì trong năm người đàn ông chỉ có Hoài Thanh là tỏ ra thân thiện, cô chọn ngồi bên cạnh anh.

Thấy cô ngồi xuống, Hoài Thanh hơi nhíu mày một cách không dễ nhận ra, nhưng rất nhanh liền thu lại cảm xúc, vẫn giữ nụ cười ôn hòa.

Nhân lúc đứng dậy rót trà, khi quay lại, anh không để lộ sự khó chịu, chỉ âm thầm kéo ghế ra xa để giữ khoảng cách.

Là một cô sinh viên yếu ớt bất ngờ bị đưa đến thế giới tận thế nguy hiểm, lại có năm người chồng mà theo cốt truyện đều sẽ gϊếŧ mình, giờ đây Tiêu Cẩm Thăng chẳng khác nào một cô gái mong manh dễ tổn thương.

Dù Hoài Thanh thể hiện sự xa cách rất nhẹ, cô vẫn nhạy bén nhận ra.

Trong phút chốc, Tiêu Cẩm Thăng chỉ muốn khóc, đồng thời càng khẳng định, không thể ly hôn với Hoài Thanh được.

"Sao mọi người không ăn vậy?"

Tiêu Cẩm Thăng tự trấn an mình vài giây, rồi hỏi khi thấy đồ ăn trên bàn vẫn chưa ai động đến.

"Cô không đến, chúng tôi nào dám ăn."

Túc Dã cười khẩy.

Nói xong, anh quay vào bếp, mang ra một đĩa thức ăn được đậy kín đặt trước mặt cô:

"Đây, bữa tối cô đích thân yêu cầu tôi làm."

Bữa tối này còn có phục vụ đặc biệt?

Tiêu Cẩm Thăng bất ngờ, thậm chí quên cả việc Túc Dã vừa mỉa mai mình, chỉ còn thấy anh thật đẹp trai.

Nhìn lại, Ngọc Vân Tiêu muốn ly hôn, Mặc Hiểu muốn gϊếŧ cô, Tước Trạch Liêm không thèm quan tâm, còn Hoài Thanh tỏ ra xa cách.

Trong năm thú phu, Túc Dã tuy nóng nảy, nhưng ít ra vẫn chịu giao tiếp với cô, còn hơn kiểu chiến tranh lạnh.

Tiêu Cẩm Thăng háo hức mở nắp đĩa, nhưng khi thấy trong đó là một vòng đầu thỏ bị lột da, máu tươi chảy đầm đìa, cô sợ đến mức ngã nhào khỏi ghế.

"Sao không ăn đi? Đây chẳng phải món cô đích thân yêu cầu tôi làm sao?"

Túc Dã nở nụ cười hiểm ác, chống tay lên ghế, cúi người nhìn cô với gương mặt tái mét vì sợ hãi.

"Anh!"

Sau phút hoảng hốt, Tiêu Cẩm Thăng chỉ còn lại cơn giận dữ đối với Túc Dã.

Túc Dã lườm cô bằng ánh mắt băng giá từ trên cao, sau đó ngạo nghễ ngồi lại vị trí.

Nửa năm hôn nhân, anh đã nhẫn nhịn Tiêu Cẩm Thăng đến cực hạn.

Người phụ nữ này không chỉ ác độc mà còn dám bán cả thú phu của mình.

Năm người đàn ông không thể nói là có mối quan hệ tốt đẹp.

Dù sao trước khi bị hệ thống gán ghép vào hôn nhân với Tiêu Cẩm Thăng, họ hoàn toàn không quen biết nhau.

Hôm nay, chứng kiến việc Tiêu Cẩm Thăng bán đứng Mặc Hiểu, Túc Dã cảm thấy lạnh lòng.

Hôm nay cô ta có thể điên rồ bán Mặc Hiểu, thì ngày mai cũng có thể bán anh.

Vốn là người ngông cuồng, độc lập, khả năng nhẫn nhịn của Túc Dã đã đạt giới hạn trong nửa năm qua.

Anh nghĩ, nếu không dạy cho Tiêu Cẩm Thăng một bài học, lần sau cô ta sẽ nhắm đến mình.

Tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của Tiêu Cẩm Thăng, Túc Dã bật cười.

Tiêu Cẩm Thăng thì vừa tức giận vừa lục lại ký ức về Túc Dã, rồi chợt nhớ đến những hành động "thần kỳ" của nguyên chủ trước đây.

Vì nguyên chủ luôn ganh đua với nữ chính Bạch Yên, mà thú phu Bạch Yên – một con báo tuyết – luôn dịu dàng ngoan ngoãn, còn Túc Dã, con báo đen đối lập, thì bị chê là quá điển trai nhưng lại mang vẻ ngoài quá hung hăng.

Cộng thêm tính cách nóng nảy, nguyên chủ liền nghĩ ra cách "mài mòn tính xấu" của Túc Dã, giao cho anh đảm nhiệm việc nấu ăn hàng ngày.

Nếu món ăn ngon thì không thưởng, còn dở thì bị đánh mắng.

Nửa năm qua, dù đồ ăn Túc Dã nấu rất tệ, ít nhất không hề máu me như hôm nay.