Bình Thúy nắm chắc nàng không dám làm vậy.
Đậu Hòa khẽ cười trong lòng. Đôi khi, việc sống mà không ai để ý đến, luôn tỏ ra mềm mỏng, để người khác nghĩ rằng mình dễ bắt nạt, lại là một cách sinh tồn khác.
Chỉ thấy Đậu Hòa dập đầu xong, mặt bỗng đỏ lên, ho mạnh vài tiếng. Xuân Oanh hoảng sợ, vội vỗ nhẹ lưng nàng. Đậu Hòa khẽ xua tay, gương mặt hoảng hốt: "Mẫu thân, con không phải... con không có..."
Bình Thúy đang chờ nàng phải chịu thiệt thòi, nhìn xem trò hay, không ngờ Đậu Hòa đột nhiên chuyển hướng, ánh mắt lấp lóe: "Bình Thúy tỷ tỷ, chẳng phải tỷ nói Đại nương tử không trách ta sao?"
Câu nói này tuy ngoài dự liệu, nhưng lại trúng ngay vào điểm yếu của Bình Thúy. Nhắc đến Đại nương tử, nàng ta đâu dám sơ suất.
Bình Thúy cười lạnh, định lên tiếng, nhưng Đậu Hòa đã quay sang Vân thị, cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Mẫu thân... con không dám về, nghe nói người không giận con, con mới dám quay lại..."
Nói rồi, nàng liên tục dập đầu: "Mẫu thân... không, Đại nương tử, xin người cho con được ở lại nhà họ Đậu! Mã di nương phạm phải lỗi lầm lớn, con biết mình không còn mặt mũi gặp người! Xin Đại nương tử đừng bán con đi, cho dù là ở lại làm nha hoàn, hầu hạ các cô nương cũng được!"
Đậu Hòa vừa khóc vừa cầu xin, Xuân Oanh cũng quỳ xuống theo, đầu cúi sát đất.
Vân thị nhìn nàng với vẻ suy tư, vốn dĩ nàng đã bệnh sẵn, nay quỳ đến mức thở dốc. Không hiểu sao, bà có chút mềm lòng. Nhớ lại trước kia, Đậu Hòa luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, không gây chuyện, không ồn ào, khác xa với Mã di nương thích tranh đấu.
Vân thị không có con gái, bốn tỷ muội trong nhà họ Đậu đều là con vợ lẽ. So với ba người kia, Đậu Hòa là người mờ nhạt nhất, rất ít khi xuất hiện trước mặt bà. Có lẽ vì điều này mà Vân thị mới nghe theo lời Đậu Bình Yến, đứng ra cầu xin giúp nàng.
"Thôi được, đứng lên đi."
Vân thị xoa xoa trán, liếc nhìn Bình Thúy.
Bà ra hiệu cho Xuân Oanh đỡ Đậu Hòa ngồi lên ghế, giọng dịu lại: "Bình Thúy gọi con đến là có ý tốt, không phải cố ý lừa gạt con. Con cũng là người hiểu chuyện, biết thân biết phận, không uổng công ta đã nói giúp con một lời."
Nói rồi, ánh mắt bà trở nên sắc bén: "Con có biết ngày hôm đó Chủ quân tức giận đến mức nào không? Chuyện xấu xa của Mã di nương, ông ấy có đánh chết hai mẹ con con cũng chẳng phải là quá đáng!"
Lời vừa dứt, bàn tay Vân thị đập mạnh xuống bàn, Đậu Hòa chảy mồ hôi lạnh, tim như muốn nhảy lên tận cổ.
Chuyện này...