Cơn mưa ngày một nặng hạt, Đậu Hòa đang mải suy nghĩ thì cơn gió chợt lùa đến, cuốn theo chiếc ô bay đi.
Nàng giật mình kêu lên một tiếng, vội vàng đuổi theo đến đầu hẻm, bất chợt trông thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc đậu bên đường.
Đó là một chiếc xe ngựa làm từ gỗ đàn hương quý, rèm châu vải lụa, phía trước xe treo hai chiếc đèn l*иg đỏ tươi, viền ngọc bích, nhìn là biết thuộc về một gia đình giàu có.
Có một người bước xuống bậc thềm, che ô trong mưa. Ai ngờ vừa liếc mắt, hắn liền nhìn thấy nàng, lập tức tăng tốc, tay áo ướt đẫm mưa mà đi tới.
Đậu Hòa thấy người đến, liền vui vẻ chỉ vào con hẻm nói ngay: "Đệ đến thật đúng lúc, chỗ đó có người..."
"Vì sao tỷ lại ra ngoài một mình? Tiểu Niên đâu?" Đậu Bình Yến nắm lấy cổ tay nàng, nhíu mày nói: "Mưa lớn thế này, mau về thôi."
Đậu Hòa gật đầu, tay vẫn chỉ về phía con hẻm: "Nhưng mà ở đó..."
Chàng nhìn theo ánh mắt nàng, dường như đúng là có một người đang nằm ở góc tường. Chàng vừa bực nàng không rõ đối phương là ai đã liều lĩnh xuống đây, vừa nghĩ rằng việc quay về quan trọng hơn, bèn giơ tay gọi một phu xe lại: "Ngươi đến xem có chuyện gì, rồi đưa hắn đi gặp đại phu."
Thấy phu xe nhận lệnh rời đi, Đậu Bình Yến liền nắm tay nàng nói: "A tỷ, được rồi chứ?"
Đệ đệ xử lý như vậy đã quá thỏa đáng, nên Đậu Hòa ngoan ngoãn theo chàng trở về khách điếm.
Vừa bước vào phòng, Đậu Bình Yến quay đầu hỏi Tiểu Niên đâu. Đậu Hòa thoáng chột dạ, vội rót một chén nước uống lấy bình tĩnh, rồi tự nghĩ ra một lời bịa: "Ta bảo hắn đi gửi thư cho nhà ngoại tổ."
Có lẽ chàng sẽ lại thất vọng chăng? Dù đã dặn dò bao lần, nàng vẫn muốn đến nhà ngoại tổ. Nhưng dù có thất vọng đi chăng nữa, thì vẫn còn hơn để Đậu Bình Yến hoặc nhà họ Đậu biết được chuyện của Từ lão tam. Di nương đã bỏ trốn, không thể để bà uổng công vô ích.
Đậu Hòa nói xong đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị trách mắng.
Không ngờ Đậu Bình Yến chỉ suy nghĩ một chút, rồi không nói thêm gì. Thấy nàng uống hết chén nước, chàng lại cúi đầu rót thêm, rồi đưa đến trước mặt nàng.
Đậu Hòa cầm lấy, có chút ngạc nhiên. Nàng nhìn chàng, bỗng nghe chàng nói: "A tỷ, Trang bà tử đã chết, chết trong giếng ở viện Lê Hương."
Đậu Hòa sững sờ, chén nước trên tay rơi xuống đất, một cảm giác nghẹn ngào chợt trào lên trong l*иg ngực.
"Đệ nói gì cơ?"