Đôi mắt nàng đã sưng đỏ vì khóc, khô khốc đến nỗi không thể rơi thêm giọt lệ nào nữa. Một lúc sau, nàng bỗng nói: "Đệ đệ, đệ cho ta mượn chút bạc đi, mười lạng thôi."
Đậu Bình Yến lập tức quay sang nhìn, nhưng không vội đồng ý mà cảnh giác hỏi trước: "Tỷ định làm gì?"
"Ta muốn tìm một chỗ để trốn, tránh đi một thời gian. Đợi sóng gió qua đi, ta sẽ đến nhà ngoại tổ."
Đây không phải là kế sách nghĩ ra trong một thoáng một chốc mà nàng đã đắn đo suy nghĩ rất lâu. Chuyện Mã di nương thông gian đã bị phụ thân phát hiện, một đứa con hoang như nàng nếu quay về e rằng sẽ bị Đậu Hồng tức giận mà đánh chết, có bị bán đi cũng còn là nhẹ! Nàng không thể quay về, tuyệt đối không thể!
"Trốn đến nhà ngoại tổ sao?"
Đậu Bình Yến như nghe được chuyện cười gì hài hước lắm, đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng: "Tỷ có biết không, di nương là bị ông bà ngoại tỷ bán vào nhà này chỉ vì hai mươi thạch lúa! Chắc hẳn di nương chưa từng kể với tỷ? Tỷ mà quay về, bọn họ dám chứa chấp tỷ sao? Dù họ có chứa chấp thì cũng chỉ để rồi sau này lại đem tỷ bán đi, giống như di nương vậy!"
Đậu Bình Yến nói một hơi dài, bỗng ý thức được giọng mình lớn quá.
Đậu Hòa cúi đầu, cắn môi, cứng rắn rút tay khỏi tay chàng, "Đệ làm đau ta rồi..."
Chàng hơi áy náy, không dám nhìn nàng, quay đầu đi chỗ khác, giọng nhỏ hơn vài phần, như đang lẩm bẩm: "Chúng ta đã sống chung dưới một mái nhà hơn mười năm, ta không nỡ để tỷ rời đi. Tỷ đừng lo, bên phía phụ thân cứ để ta lo liệu, sáng mai ta sẽ trở về."
Đậu Hòa ngủ một giấc đến tận trưa ngày hôm sau.
Vừa tỉnh dậy, nàng đã thấy mảnh giấy Đậu Bình Yến để lại bên gối, dặn nàng cứ yên tâm ở lại khách điếm này.
Khách điếm có hai tầng, vừa làm chỗ nghỉ trọ vừa buôn bán rượu thịt, người lui tới rất tạp nham. Trong thư Đậu Bình Yến nói để Tiểu Niên ở lại với nàng.
Đậu Hòa mở cửa nhìn quanh, nhưng ngoài hành lang không thấy bóng dáng Tiểu Niên đâu. Đang suy nghĩ xem hắn đi đâu, nàng bỗng bị âm thanh bên ngoài cửa sổ làm kinh sợ.
"Đánh chết hắn đi! Đừng sợ, chủ nhân đã dặn, phải đánh đến khi hắn không còn động đậy!"
Đó là một con hẻm nhỏ, năm sáu gã đàn ông lực lưỡng đang điên cuồng đấm đá một người. Người bị đánh cuộn mình lại, ôm chặt đầu, không rên một tiếng.
"Thứ không rõ lai lịch, ai biết được mẹ hắn từng ăn nằm với ai mà sinh ra, còn tưởng mình là đại gia chắc!"