“Lúc trước khi Trường Đình Các còn mở cửa, thường thì buổi tối là đông vui, náo nhiệt nhất. Con yêu đó cũng vậy, chỉ xuất hiện vào ban đêm, tầm từ giờ Tuất đến giờ Tý.”
Tang Kiền vừa nói, Huyền Tịch vừa cẩn thận ghi chép vào quyển sổ nhỏ trên tay.
Tang Kiền kể tiếp:
“Con yêu này thích nhất là hút máu của những kỹ nam trẻ tuổi. Trong ba tháng qua, đã có mười tám người chết, trong đó mười hai người là các kỹ nam vừa lên đài không lâu mà đã nổi tiếng như cồn, tất cả đều bị hút sạch máu, biến thành xác khô. Còn lại là vài nam khách từ nơi khác đến, cái chết của họ còn thảm hơn, bị xé thành từng khúc thịt, ném vương vãi trên đất—nhưng không bị hút máu.”
Huyền Tịch ghi lại tất cả, gật đầu hỏi:
“Trường Đình Các từ lúc đóng cửa đến nay đã được bao lâu rồi?”
“Cũng chỉ năm sáu ngày thôi.”
“Con yêu có chạy ra ngoài hại người không?”
“Cái này… Tôi chưa nghe nói có thêm chuyện gì xảy ra trong thị trấn.”
Huyền Tịch thầm nghĩ, có lẽ con yêu này chưa đói, hoặc tính tình nó hướng nội, chỉ muốn ru rú ở Trường Đình Các chứ không thích ra ngoài.
Nhưng dựa trên sở thích của nó, nàng cũng nghĩ ra một cách đối phó.
Nàng cất sổ lại, khẽ gật đầu với Tang Kiền:
“Đa tạ Tang công tử đã cung cấp tin tức, ngài có thể về trước. Ta sẽ xử lý con yêu này sớm nhất có thể.”
Nghe vậy, Tang Kiền lập tức nước mắt lưng tròng, nắm chặt cả hai cổ tay thanh mảnh của nàng, cảm kích đến mức run rẩy:
“Không, không! Người phải nói cảm tạ là tại hạ mới đúng! Đa tạ đạo trưởng đã ra tay tương trợ! Đa tạ! Đa tạ!”
Hắn tuôn ra một tràng “đa tạ” như đổ đậu hũ, rồi quay đầu ra ngoài gọi lớn:
“Thiên Phong!”
Một gia nhân bước vào, tay bưng chiếc khay gỗ hồng mộc, trên đó chất đầy vàng rực rỡ.
Tang Kiền chỉ huy Thiên Phong đặt khay vàng lên bàn, sau đó nở nụ cười hết sức nịnh nọt với cả Huyền Tịch lẫn Huyền Trạc:
“Đạo trưởng, chút lòng thành nhỏ nhoi, mong hai vị vui lòng nhận lấy.”
Huyền Tịch lắc đầu từ chối:
“Không được, chúng ta có quy củ, chỉ khi hoàn thành ủy thác mới được nhận thù lao.”
Tang Kiền: “……”
Lăn lộn thương trường hai mươi năm, đây là lần đầu hắn nghe thấy câu này khi đem vàng tặng người.
Huyền Trạc liếc mắt nhìn đôi tay vẫn đang nắm chặt tay Huyền Tịch của Tang Kiền, thản nhiên buông một câu:
“Nói xong rồi thì đi đi, còn đứng đây giở trò gì thế?”
Minh Triệt đã nhờ hắn trông chừng Huyền Tịch, nên cả sự trong sạch lẫn an toàn của nàng, hắn đều phải quan tâm. Cái nàng ngốc này thậm chí bị người ta chiếm tiện nghi mà chẳng hề hay biết.
Nghe Huyền Trạc lên tiếng, sống lưng Tang Kiền lạnh toát, mồ hôi vã ra như tắm. Hắn vội buông tay, líu ríu xin lỗi:
“Xin lỗi! Tại hạ thất lễ!”
Trước khi ra ngoài, hắn còn ngó lại khay vàng, dùng ánh mắt dò hỏi ý tứ của Huyền Trạc.
Huyền Trạc tựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng:
“Để đó đi.”
“Vâng, vâng!”
Được phép, Tang Kiền lập tức chuồn thẳng ra ngoài, nhanh như thể người bỏ tiền ra thuê phòng không phải hắn mà là Huyền Trạc.
Huyền Tịch nhìn khay vàng sáng lóa, nói:
“Sư huynh, muội vẫn chưa hoàn thành ủy thác, không thể nhận thù lao được.”
“Đây không phải thù lao, mà là ‘lòng thành’ người ta gửi cho ngươi.”
Huyền Trạc lấy từ túi trữ vật ra một viên đan dược tự luyện, như ăn kẹo nhai giòn tan, nhàn nhạt nói:
“Người ta cho thì cứ cầm, sau này có cái mà dùng.”
Chuyện như thế này, Huyền Trạc đã trải qua không ít trong hàng trăm năm qua. Các huynh đệ đồng tộc, bạn bè thân quen trong Lục giới, cứ cách vài ngày lại có người tìm đến nhờ hắn giải quyết rắc rối lớn nhỏ. Mỗi lần như thế, bảo vật quý giá bậc nhất thế gian lại như nước chảy đổ về long cung của hắn.
Ngay cả lần này, để mời được hắn ra mặt, Minh Triết cũng phải cống lên hàng chục hũ rượu quý được cất giữ cả trăm năm.
Thấy Huyền Trạc đã nói vậy, Huyền Tịch cũng thuận theo, thu nhận khay vàng kia.
Huyền Trạc nhàn nhã hỏi:
“Tình hình thăm dò xong cả rồi, giờ ngươi có kế hoạch gì chưa?”
“Có rồi.”
“Nói thử xem.”
“Ta giả làm vũ cơ, dẫn dụ con yêu đó ra.”
“…”
Huyền Trạc từ từ quay đầu, nhìn vào gương mặt nghiêm túc, không chút phong tình của nàng, rồi cất giọng đầy ngờ vực:
“—Vũ cơ? Ngươi?”
Huyền Tịch thành thật gật đầu: “Ừ.”
Huyền Trạc: “…”
Không đợi hắn nói thêm, Huyền Tịch lại hỏi:
“Sư huynh, có thể phiền huynh đóng vai khách quan dưới đài không?”
Huyền Trạc khóe miệng co giật, “Vì sao?”
Huyền Tịch nghiêm túc giải thích:
“Tang công tử nói, con yêu đó chỉ gϊếŧ kỹ nam trẻ và nam khách quan. Ta e một mình ta không dụ được nó. Nếu có thêm mục tiêu, khả năng thành công sẽ lớn hơn.”
… Nghe cũng có lý.
Huyền Trạc mỉm cười, giọng điệu trêu chọc:
“Vậy có phải ta còn phải đợi ngươi múa xong, rồi ra vẻ háo sắc vô sỉ mà chòng ghẹo ngươi nữa không?”
Lần này đến lượt Huyền Tịch không hiểu:
“Vì sao phải chòng ghẹo ta?”
Nàng nghiêng đầu hỏi, ánh mắt đầy thắc mắc.
Huyền Trạc cúi đầu, liếc nhìn nàng, nụ cười càng thêm sâu:
“Ngươi nghĩ con yêu đó vì sao gϊếŧ nam khách quan? Nó bị nhuốm máu của những kỹ nam bị hành hạ đến chết, oán khí của họ cũng theo đó mà bám vào. Những nam khách kia chắc chắn đã có hành vi không đứng đắn với các kỹ nam khác, nên nó mới ra tay. Nếu ta chỉ ngồi thưởng vũ nghe ca mà không làm gì ngươi, nó sẽ để mắt đến ta sao?”
“Ồ.” Huyền Tịch bừng tỉnh đại ngộ, nhưng rồi lại lo lắng:
“Vậy nếu nó thấy sư huynh chòng ghẹo ta, có khi nào sẽ tấn công huynh không?”
“Hừ.” Huyền Trạc bật cười thành tiếng, tay xoay nhẹ chén trà, dáng vẻ nhàn nhã:
“Chắc vậy. Nguy hiểm quá, nếu nó tấn công ta, tiểu sư muội nhất định phải bảo vệ ta đấy.”
Huyền Tịch nghiêm mặt, trịnh trọng nói:
“Được, ta sẽ bảo vệ huynh.”
Huyền Trạc hơi khựng lại.
Hắn không ngờ nàng lại phản ứng như vậy.
Nhìn vào đôi mắt trong trẻo ấy, không chút tạp chất, chỉ có sự thành thật và kiên định đến lạ kỳ, hắn thậm chí còn cảm nhận được chút cố chấp ngấm ngầm, giống như nàng thực sự sẵn sàng liều mạng để bảo vệ hắn.
Huyền Trạc im lặng một lúc.
Hắn rất hiếm khi thấy ánh mắt như vậy.
Những người nhìn hắn trước đây, trong mắt họ luôn chất chứa đủ loại du͙© vọиɠ, toan tính, hoặc hận thù sát ý. Hắn đã quên mất lần cuối mình thấy ánh mắt như thế này là khi nào—hoặc có thể, là chưa từng thấy.
Huyền Trạc bỗng cảm thấy buồn cười:
Hắn sinh ra đã sở hữu pháp lực vô biên và thân thể mạnh mẽ chẳng gì có thể tổn thương. Từ trước tới nay, chỉ có người khác cầu xin hắn bảo vệ, chưa bao giờ có ai nghiêm túc nói sẽ bảo vệ hắn—mà giờ đây, lời ấy lại đến từ một cô ngốc đầu óc không được thông minh cho lắm.
Đúng là ngốc thật.