Thanh Xuyên Ngũ Phúc Tấn

Chương 23

“Được rồi, Ninh Nhi của nhà ta cũng biết làm đẹp rồi phải không?” Hách Xá Lý thị nắm chặt tay con gái, không muốn buông. “Hay là thế này, để ngạch nương xin nghỉ giúp con, ngày mai chúng ta cùng ra phố, xem có gì đẹp và vui, ngạch nương sẽ mua hết cho con.”

“Ngạch nương~ chúng ta đang bàn chính sự mà.” Nghe nói được ra ngoài, Sở Ninh cũng hào hứng, nhưng vẫn không quên chủ đề vừa bị Hách Xá Lý thị lái sang hướng khác. “Của hồi môn mang đến từ khi nào? Tổng giá trị bao nhiêu bạc, ngạch nương tính qua chưa?”

Hách Xá Lý thị vốn không muốn con gái phải lo chuyện hồi môn, nhưng Sở Ninh không dễ bị qua mặt, bà đành thật lòng nói: “Mới hai ngày trước mang tới. Có cả khế đất, khế nhà, thêm hai cửa tiệm. Bạc thì ba rương lớn, tổng cộng chín vạn lượng, coi như con số may mắn. Còn một số trang sức, ta nghĩ cũng đủ để làm vài tráp của hồi môn.”

Chín vạn lượng bạc, thêm cả khế đất khế nhà, Sở Ninh tính sơ qua cũng phải tầm hai ba mươi vạn lượng. Trước đây, khi chuẩn bị vào cung tuyển tú, Hách Xá Lý thị đã nói rõ với nàng rằng nếu không được chọn, sẽ tìm một gia đình tử tế mà gả. Lúc đó, bà bảo sẽ chuẩn bị cho nàng một phần hồi môn "đầy đủ một chút", để sau khi xuất giá, nàng có thể sống tự tin, không bị xem thường.

Thế nhưng dù nói là "đầy đủ một chút", tổng tất cả cũng chỉ tầm hai ba mươi vạn lượng bạc, mà nàng khi ấy đã thấy như là con số trên trời. Giờ đây, hai ba mươi vạn lại chỉ là phần "thêm" thôi.

“Ngạch nương, người nói thật với con đi. Người với a mã định chuẩn bị cho con bao nhiêu hồi môn?”

“Con à, chuyện này con đừng bận tâm. Những gì trước đây ngạch nương nói giờ không còn phù hợp nữa. A mã con đã đi hỏi kỹ rồi, nhà ta không nhất thiết phải vượt mặt người ta, nhưng nhà Na Lạp chuẩn bị thế nào thì a mã và ngạch nương sẽ lo liệu thế đó.”

Hách Xá Lý thị vốn không phải người thích tranh giành hơn thua, nhưng lần này bà đã sớm nói rõ với Trương Bảo rằng, hồi môn của Sở Ninh không được thua kém bất kỳ ai. Con gái đã phải gả vào hoàng gia, bà đã không vui, nếu hồi môn còn thua kém người khác, bà càng không an lòng.

“Ngạch nương, chẳng lẽ người muốn làm khó a mã sao? Phủ Đô thống giàu có thế nào, nhà ta thế nào, người so bì như vậy chẳng phải sẽ khiến cả nhà ta khánh kiệt sao?” Sở Ninh sớm đoán được ý của Hách Xá Lý thị, nhưng nói cho cùng, dù ông nội nàng từng làm quan đến Binh bộ Thị lang, cũng không thể so với phủ Đô thống. Giờ đây, nếu gia đình nàng cứ muốn theo tiêu chuẩn của phủ Đô thống mà chuẩn bị hồi môn, quả là chuyện nghìn lần khó.

“Ngạch nương, người suy nghĩ sai rồi. Con biết người sợ hồi môn của con thấp hơn người ta, sau này vào cung không thể ngẩng đầu với các chị em dâu khác, đúng không?” Sở Ninh biết lý do rõ ràng, giờ chỉ cố nghĩ cách nói sao cho không làm tổn thương lòng mẫu thân.

“Nhưng cho dù người có gắng sức chuẩn bị cho con một phần hồi môn thật phong phú, người ta chỉ xem như gia đình giàu có chuẩn bị tốt cho con gái. Nhưng con đây thì giống như đào hết cả gốc rễ nhà mình mang đi. Trong mắt người ngoài, hai việc này có khác nhau không?”

Người khác cũng không phải ngốc, chuyện thế nào đều nhìn thấu cả. Nếu đã không thể khiến người ta nể phục, thì hà tất phải vì chút sĩ diện không đáng mà khiến cả nhà phải thắt lưng buộc bụng.

Thực ra nếu đã là Thái hậu và Hoàng thượng đích thân định hôn sự này, thì điều đó chứng tỏ họ không trông mong gì một Ngũ Phúc tấn có gia thế hiển hách hay của hồi môn đồ sộ. Nếu cố làm ra vẻ hào nhoáng, chẳng chừng lại phản tác dụng.

“Con nói gì thế? Đúng là không hiểu chuyện, ngạch nương không muốn nghe!” Dù Sở Ninh nói có lý, nhưng lý lẽ gì cũng không thắng được sự cố chấp của một người mẹ. “Con là tiểu thư dòng chính, nhà chuẩn bị bao nhiêu hồi môn cho con đều là điều đương nhiên. Chuyện này con đừng nhắc với a mã, nói ra lại khiến ông ấy buồn lòng.”