NPC Mèo Nhỏ Làm Đủ Chuyện Xấu

Chương 2

“Một đám ngốc nghếch, chẳng khác gì những người trước kia cả, meo~”

Vốn đang bước đi nhàn nhã, mèo nhỏ chỉ biết bất lực buông lời châm chọc. Nhưng trong lúc ấy, bốn cái chân đen nhỏ đã âm thầm tăng tốc.

Ở phía bên kia, trong khi đám người chơi đang chìm trong hoảng loạn, ở giữa bụi hoa hồng máu mà họ không dám bén mảng tới, một con mèo đen bất chợt xuất hiện trong bóng tối của những bông hoa. Đôi mắt mèo không phải màu vàng thông thường mà là màu lam trong suốt như nước.

Lúc này, con mèo đen nhìn họ chằm chằm, tựa như ác quỷ từ địa ngục. Đôi mắt xanh lam sáng rực đầy đáng sợ.

Một vài người chơi bất chợt nhận ra con mèo đen, giật mình hét lên:

“Chết tiệt! Cái gì thế này?! Suýt nữa làm tao sợ chết khϊếp!”

Không thể trách họ vì bị dọa bởi một con mèo. Trong trò chơi kỳ quái và đáng sợ này, họ khó mà không nghi thần nghi quỷ.

Khi cả nhóm vẫn đang kinh ngạc nhìn con mèo đen, một thiếu niên tóc đen từ từ bước ra khỏi bóng tối. Cậu đứng giữa bụi hoa hồng máu, sau lưng là đôi cánh tinh linh phát ra ánh sáng đen đỏ u ám. Trên gương mặt cậu có một nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại không chạm tới đôi mắt.

“Tôi là tinh linh của nơi này, Fio.” Đôi mắt đen sâu thẳm như nước chết của thiếu niên khiến những người bị cậu nhìn thẳng vào cảm thấy lạnh sống lưng: “Muốn qua đây, các người phải trả cái giá tương xứng.”

Vừa nói, lòng bàn tay của Fio tỏa ra năng lượng nguyên tố màu đen đỏ. Những năng lượng ấy được rót vào bụi hoa hồng máu, khiến chúng vốn đã đáng sợ nay lại càng lớn mạnh, tựa như có thể sống nuốt trọn nhóm người chơi bên ngoài.

Trong bụi hoa hồng máu, mèo nhỏ vẫn ung dung tiến về phía Fio. Những đóa hoa vừa nãy còn ngấu nghiến thịt máu, khi gặp cậu liền tự động lùi lại, cẩn thận không để gai của mình làm cậu bị thương. Một vài bông còn dùng cánh hoa mềm mại nhẹ nhàng cọ vào đuôi của mèo nhỏ.

Chiếc đuôi vốn vô cùng nhạy cảm khiến mèo nhỏ run người một chút, sau đó xoay lại, xù lông lên và nhìn về phía tinh linh tóc đen đang mỉm cười với cậu trong bóng tối:

“Anh mà còn dùng bản thể của mình đυ.ng vào tôi, tôi sẽ mách với Ryder!”

Fio không hề cảm thấy lúng túng khi bị vạch trần, thậm chí còn đưa tay về phía cậu: “Được rồi, không đυ.ng vào nữa.”

Mèo nhỏ kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Fio cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Mặt đất bẩn lắm, để cậu nghỉ ngơi trên người tôi một lúc.”

Lúc này, Mi Mi nhìn đám người chơi bên ngoài đang hoảng loạn, vừa sợ hãi vừa bối rối, thậm chí có kẻ cố thử tiến lên nhưng lại bị hoa hồng máu cắn mất một mảng thịt, cậu không nhịn được mà nhăn mũi lại:

“Mặc dù ban đầu chỉ mất tinh thần lực, không đến mức mất mạng, nhưng đau lắm chứ.”

Mèo nhỏ vốn sợ đau, cảm thấy khó hiểu: “Họ nhất định phải tiếp tục sao? Không phải có thể từ bỏ rồi rời khỏi đây sao?”

Fio là tinh linh hoa hồng máu, nhẹ nhàng vuốt ve mèo nhỏ trong lòng mình, nhưng ánh mắt nhìn về phía đám người chơi thì lạnh lùng, vô cảm: “Đó là sự lựa chọn của họ. Muốn có được bảo vật bí mật, họ phải chấp nhận trả giá tương xứng.”

Ở phía khác, một vài người chơi nóng vội thử liều lĩnh vượt qua bụi hoa hồng máu, nhưng thân thể bị những bông hoa được cường hóa xé toạc. Khi chỉ số sinh mệnh và tinh thần sụt giảm nhanh chóng, vài người trong số họ nhìn về phía tinh linh tóc đen đang ôm mèo nhỏ. Rõ ràng tinh linh ấy có vẻ đẹp mê hoặc, lại đang mỉm cười nhìn tất cả, nhưng trong mắt họ, cậu ta chẳng khác nào một ác quỷ từ tận cùng địa ngục.

“Tôi muốn thoát khỏi trò chơi này! Tôi muốn rời khỏi đây!!”

Ở giây phút cuối cùng trước khi cơ thể bị xé nát hoàn toàn, chỉ số sinh mệnh và tinh thần chạm đến con số 0, những người chơi khóc lóc cầu xin hệ thống, không còn chút tham vọng nào như khi mới bước vào trò chơi. Họ chỉ muốn thoát khỏi cơn ác mộng này!