Cả con đường treo toàn đèn l*иg đỏ, gánh hàng rong bán đầy hai bên phố, bày rất nhiều hàng hoá đỏ tươi, thậm chí những thứ không phải màu đỏ cũng được buộc chặt bởi dây đỏ, nhìn qua còn tưởng là tiệc tất niên hoặc là lễ cưới được tổ chức ở trên đường.
Đoàn người diễu hành rất cao, cao hơn cả gánh hàng rong với du khách vây xem hai bên đường, đầu của họ dường như vượt khỏi mái hiên ven đường. Khi đoàn người đến gần, Nguyên Khê mới phát hiện đám người này hình như đều đi cà kheo rất cao. Ống quần họ trống rỗng, rộng thùng thình như thể là đồ hoá trang bay phấp phới trên cà kheo, tựa như dưới lớp quần áo ấy không có cơ thể.
Mà ở phía trên quần áo, ai ai cũng đeo một tấm mặt nạ vẽ gương mặt đang cười như thể không có cổ, treo lơ lửng trên không trung. Mỗi bước cà kheo đi đều tựa đang bay, mặt nạ thi thoảng lại như không đuổi kịp quần áo, tơ nơi giữa đầu cổ tưởng chừng đứt ra, chốc chốc đung đưa tách khỏi rồi lại quay trở về.
Bước cà kheo bước thấp bước cao, tiếng hí khúc ê a trong hội chùa lại lên xuống theo điệu.
Thoạt như rất kỳ lạ.
Lại thêm đôi phần kỳ dị và âm u.
Nguyên Khê đứng trong đám người ven đường nhìn đoàn diễu hành không rời mắt. Cùng lúc đó, Trùng Hợp Mô Quái Nhân đang ngồi chổm hổm ở trước miếu, khi Nguyên Khê đi qua, đôi con ngươi vàng lục nằm ngang quen thuộc của nó lập tức sáng lên.
Là thằng nhãi nhân loại kia, nó quay về rồi!
Thiên đình có cửa thì không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.
“Ục Ục.” Trùng Hợp Mô Quái cao hơn một mét há to mồm, phát ra tiếng ục ục hưng phấn, nó hướng thẳng về phía Nguyên Khê.
…
Nguyên Khê bị hút hồn bởi khung cảnh náo nhiệt của hội chùa. Cậu muốn đi khắp lễ hội để chung vui, thế nhưng trong đầu như thể lúc nào cũng vang vọng một giọng nói, bảo cậu đi tìm cái gì đó.
Ngay khoảnh khắc cậu sắp nhớ ra thứ mình đã quên thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người thấp thoáng trong đoàn người phía trước. Là Tiểu Thạch Đầu!
Nguyên Khê cuối cùng cũng nhớ ra, cậu đến đây là để tìm Tiểu Thạch Đầu.
“Tiểu Thạch Đầu!” Nguyên Khê gọi, cậu vội vàng đuổi theo.
Giai điệu của đoàn diễu hành cà kheo khua chiêng gõ trống kia có hơi kỳ dị, nghe có chút hân hoan nhưng phần u ám lại chiếm nhiều hơn. Dừng lại nghe kỹ hai giây tưởng chừng như có thể thấy được những mặt nạ vui vẻ kia ngoài cười nhưng trong lòng lại không để cậu vào mắt.
Tiếng gọi của Nguyên Khê bị tiếng kèn Xô Na xung quanh nuốt chửng. Tiểu Thạch Đầu dường như không nghe thấy, cũng không quay người lại nhìn. Nguyên Khê chỉ có thể không ngừng đuổi theo về phía trước.
Trên đường đuổi theo, cậu nhìn thấy gian miếu nhỏ mà hồi chiều mình đi qua.
Cống phẩm trước miếu giờ đã không còn, dưới chân bậc thềm trước miếu không biết đã có thêm bốn gian coi bói xếp thành một hàng từ lúc nào. Bốn thầy bói giống nhau như đúc ngồi riêng trước từng sạp của mình, nhưng mỗi hàng lại có giá khác nhau. Theo thứ tự từ trái sang phải là hai đồng, một đồng rưỡi, một đồng và năm hào.
Trước bốn cái sạp có ba hàng người xếp đầy, chỉ có sạp năm hào là trống không không có ai.
Cả hàng người xếp hàng này gần như đều không thể thấy rõ mặt, tuy vậy vẫn lộ ra dáng vẻ đau buồn khó tả. Càng đến gần gian hàng coi bói, người xếp hàng càng chậm chạp lề mề, trông không giống như là đi xem tướng mà như thể đang đi quyên sinh trên chiến trường, vô cùng kỳ lạ.
“Tính nhanh một quẻ, mau kết âm dương. Nếu để muộn, chết sớm không cần nghĩ. Ngồi xuống!” Thầy bói đằng trước hét lớn, lão ép những người khốn khổ kia mau chóng cam chịu số phận mà ngồi xuống.
Nguyên Khê nghe tiếng thì tò mò nhìn qua, nhìn xong lại quay về tìm Tiểu Thạch Đầu.
Nhưng mà nơi này nhiều người như thế, biển người chen chúc như thuỷ triều, cậu mới rời mắt một chút thôi mà đã mất dấu của Tiểu Thạch Đầu rồi.
Nguyên Khê cuống quýt chui vào trong đám người để tìm người. Cậu chui chui, không biết bị ai đẩy mạnh một cái, Nguyên Khê mất cân bằng bổ nhào về phía trước.
“A!” Trong giây lát, phía trước đã chẳng còn ai, nhìn lại tình hình lúc này, cậu bỗng phát hiện mình đã ngồi xuống trước gian hàng coi bói năm hào.
Nguyên Khê nhìn hai bên một chút, bấy giờ ba hàng người bên cạnh đều quay người sang nhìn cậu. Thầy coi bói gian năm hào cũng nhìn cậu chằm chằm.
Ngây người như thế một lúc, bộ não của cậu vốn không được tốt lắm ở trong mơ bỗng dưng quên mất mình đến đây để làm gì rồi. Chỉ thấy ba gian hàng bên cạnh đầy người xếp hàng, còn gian hàng năm hào trước mặt mình thì không ai xếp cả.
Sau khi Nguyên Khê ngồi xuống, những người kia nhìn cậu với vẻ hơi thương cảm kỳ lại, nhưng ngoài thương cảm ra thì còn có phần vui mừng xen lẫn hả hê.
Bị nhìn chằm chằm như thế mãi, Nguyên Khê bỗng dưng cảm thấy biểu cảm của mấy người chẳng nhìn thấy rõ mặt kia hình như hơi đáng sợ.
Nhìn sao cũng thấy giống quỷ, còn những người không giống quỷ thì nhìn dáng vẻ cũng rất kỳ lạ.
Nguyên Khê không bối rối vì mấy gương mặt này, ngược lại cậu thấy rất bất mãn khi mình ngồi vào cái sạp năm hào này.
Có muốn vào thì cũng phải là sạp hai đồng chứ, ai mà cần cái sạp năm hào này! Nhìn điệu bộ kia là biết người thầy bói năm hào này chắc chắn chẳng tính đúng được thứ gì.
Nhưng năm hào cũng là tiền, không thể phung phí được.
Nguyên Khê muốn đi, thế nhưng l ại bị tay thầy bói lanh lẹ giữ lại.
“Tôi không muốn xin bói năm hào, nếu bói thì cũng là bói hai đồng. Ông thả tôi ra!”
“Nhóc không có tiền thì bói hai đồng gì chứ, ngồi yên nơi này đi, nhóc chỉ đáng năm hào thôi.” Thầy bói trước mặt thấy Nguyên Khê không chịu ngồi yên, dự định làm loạn thì lập tức mỉa cậu nghèo. Điều này đã làm cậu nổi giận. Ai dám bảo cậu không bỏ nổi hai đồng, cậu giấu tiền mừng tuổi được hơn mười đồng hẳn hoi đó!
Nguyên Khê định thò tay vào túi quần để chứng minh, thế nhưng mà mò mãi chỉ có thể móc ra được đồng năm hào.
Quả thật không đủ hai đồng.
“Lắc đi.”
Thầy bói ném cho cậu ống thẻ, bảo cậu xóc thẻ. Nguyên Khê nhìn khách hàng của ba sạp bên cạnh đều mặt ủ mày chau xóc thẻ, cậu bỗng nhiên tò mò, sau đó xóc thật.
Nếu như không đúng thì ngay cả năm hào cậu cũng không cho!
Nguyên Khê vươn tay ra định cầm ống thẻ, ai ngờ cậu chỉ vừa mới chạm vào thì thẻ bên trong đã tự xoay tròn.
Tựa như máy giặt đang vắt khô vậy, làm cho Nguyên Khô không khỏi sửng sốt.
Nhưng không đợi cậu kịp phản ứng, một tấm thẻ màu đỏ đã rơi xuống cái “cạch” trước mặt, rơi trên mặt bàn.
Nguyên Khê phát hiện lúc này dường như mọi người đều đang rướn cổ lên để nhìn, muốn xem xem nội dung thẻ của cậu.
Nhưng khi thấy thẻ màu đỏ, tất cả đều cảm thấy ngỡ ngàng không thể tin nổi. Thế nhưng gương mặt chưa kịp nở nụ cười gì thì miệng đã xẻ đến mang tai, lộ vẻ kỳ quái.
“Thẻ tốt nhất.” Thầy bói cũng nở nụ cười u ám, nói chúc mừng: “Chúc mừng cậu, cậu được chọn rồi. Cậu sẽ trở thành một trong những con rể của Xã Quân năm nay.”
Nguyên Khê: (· ˇωˇ ·)
Con, con rể?