"Sao bà có mặt mũi nói Tần Tranh vô tâm? Tần Tranh còn chưa đủ hiếu thảo với bà sao?
Khi bà mới về nhà họ Quách bị người ta bắt nạt mẹ góa con côi, ai là người chống đỡ cho bà?
Lúc bà không có cơm ăn, ai liều mạng lên núi săn thú cho bà?"
Diệp Vân vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Tần Tranh.
Vén tay áo anh lên, mấy vết sẹo cũ dài và ghê rợn quấn trên cẳng tay.
Diệp Vân vừa thấy mấy vết sẹo này liền không kìm được đau lòng, tức giận nói:
"Lý Tú Anh, bà nhìn cho kỹ đây! Đây là lúc bà ở cữ sinh con cho nhà họ Quách không có cơm ăn, Tần Tranh lên núi săn thú gặp lợn rừng cắn thành ra đấy!
Lúc đó anh ấy mới bao nhiêu tuổi?
Suýt bỏ mạng trên núi vì bà, nếu không có anh ấy, đừng nói đồ mặn, cơm bà còn không có mà ăn trong tháng ở cữ!
Sao đến miệng bà lại thành vô tâm!"
"Nếu anh ấy thật sự vô tâm, đã chẳng từ nhỏ đến lớn không đòi bà một xu, ngay cả cưới vợ cũng một mình chạy ngược chạy xuôi lo liệu.
Để bà làm mẹ không công, ai mới là người vô tâm trong lòng bà rõ nhất!"
Lý Tú Anh mặt đầy ngơ ngác.
Nhìn thấy mấy vết sẹo ghê rợn xấu xí trên cẳng tay Tần Tranh, bà ta sợ hãi nuốt nước bọt.
Thêm vào lời của Diệp Vân, có vài phần ăn năn hiện trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn.
Nhưng điều này cũng không phá hủy được thành kiến của bà ta với Diệp Vân, hôm nay không xử Diệp Vân không xong!
Thậm chí, bà ta cho rằng Diệp Vân đang khích bác quan hệ giữa Tần Tranh và bà ta, mở miệng mắng:
"Đồ tiện nhân đừng hòng chia rẽ mẹ con tao, Tần Tranh là đứa con từ bụng tao chui ra!
Nó phải hiếu thảo với tao! Chuyện mẹ con tao không cần người ngoài như mày xen vào!
Đồ tiện nhân chuyên gây chuyện chia rẽ! Ta đánh chết mày!!"
Nói rồi nói, bà ta tức đến nỗi bật dậy dồn hết sức lao về phía Diệp Vân.
Tuy nhiên lần này bà ta chưa kịp đến gần Diệp Vân đã bị một bàn tay to chặn lại, Tần Tranh mặt lạnh tanh, rõ ràng là không cho phép bà ta động vào Diệp Vân.
"Cô ấy là vợ con, để con quản."
"Con, con..." Lý Tú Anh trừng mắt nhìn Tần Tranh như vậy, tức đến trợn trắng mắt.
"Lý Tú Anh, Tần Tranh giờ là chồng tôi, bà không thương anh ấy, còn có tôi thương."
Diệp Vân được người đàn ông che chắn phía sau, nhân cơ hội lên tiếng, giọng cảnh cáo lạnh lẽo:
"Còn nữa tôi phải nói cho bà biết một chuyện, bà không vừa mắt tôi không sao.
Nhưng tôi đại diện cho Tần Tranh, bà không tôn trọng tôi, thực ra là không tôn trọng con trai bà - Tần Tranh!"
"Bà muốn làm thì cứ tiếp tục làm đi, nếu thật sự làm con trai ruột lạnh lòng, xem bà trông cậy vào ai!"
Diệp Vân nói xong, nắm bàn tay to của Tần Tranh quay người đi ra ngoài.
Phía sau Lý Tú Anh thấy vậy, lại ngã ngồi xuống đất, đập đùi gào khóc thảm thiết, cố gọi Tần Tranh quay lại.
Nhưng Tần Tranh đã bị Diệp Vân kéo ra cửa.
Mặc kệ Lý Tú Anh làm yêu làm quái gì, Tần Tranh bây giờ đâu chỉ là con trai bà ta nữa.
Tần Tranh bị Diệp Vân kéo đi, ánh mắt nghi hoặc dính chặt không rời khỏi người cô, về chuyện họ kết hôn, sao cô rõ thế?
Tiệc cưới đúng là do anh một tay lo liệu.
Mẹ anh không vừa mắt Diệp Vân, nhất quyết không chịu góp một đồng sính lễ.
Cũng không cho tiền anh tổ chức hôn sự, tiệc rượu và mọi việc đều là tiền anh bỏ ra, anh tìm người làm cho đủ.
Nhưng, những điều này đều không quan trọng.
Quan trọng là tấm lòng đau xót cho anh, đứng ra bênh vực anh của Diệp Vâ.
Bao nhiêu năm nay chưa từng có ai không quản không màng che chở cho anh như vậy.
Người ngoài đều nói anh độc ác.
Anh không độc ác sao được?
Cha ruột anh mất sớm, đứa trẻ không cha ở thời buổi này chỉ có bị bắt nạt, thêm vào việc mẹ anh đi lấy chồng mang anh theo như kẻ ăn mày, lại cho anh thêm một thân phận khiến người ta ghét bỏ.
Có cha dượng, cũng có mẹ kế.
Mẹ anh sau này ở nhà họ Quách lại sinh đôi một trai một gái, càng không đoái hoài gì đến anh.
Thậm chí cảm thấy anh là gánh nặng, anh không được ai thương không được ai che chở, không liều mạng làm việc, thì sẽ còn bị đánh bị bắt nạt.
Chỉ có anh độc ác, người khác mới không dám làm gì anh!
Bao nhiêu năm anh đều là một mình đối mặt với những điều đó, tồi tệ, tiêu cực, chưa từng có ai đứng về phía anh, nhìn anh từ góc độ đau lòng.
Bao nhiêu năm nay, cũng chỉ có mỗi Diệp Vân bị lừa gả cho anh...