“Vương tổng là khách quý mà tôi mời đến, chỉ có ông ấy mới có khả năng giúp cậu xử lý những vấn đề đó. Tôi nói cho cậu biết, cơ hội như vậy chỉ có một lần, cậu đừng không biết trân trọng.”
Nghe Trương Hiền ngầm ám chỉ, Văn Vô Địch tỏ vẻ lưỡng lự.
Anh nói: “Trương ca, tôi cũng không biết Vương tổng có thể giúp tôi hay không…”
Thấy anh dường như thái độ buông lỏng, Trương Hiền lập tức nói: “Vương tổng đương nhiên có thể giúp cậu!”
“Chỉ cần cậu làm ông ấy vui vẻ, tôi đảm bảo những vấn đề đó đều có thể được giải quyết hết. Hơn nữa, nếu có Vương tổng giúp đỡ, cậu muốn nổi tiếng còn không dễ sao? Ông ấy chỉ cần động ngón tay là có thể đưa cậu vào đoàn phim《Hoài Phong Truyện》.”
Văn Vô Địch ánh mắt thoáng run, như thể bởi vì lời miêu tả của Trương Hiền mà kinh ngạc. Tuy nhiên, anh vẫn không muốn bán mình.
“Trương ca, tôi, tôi không muốn phục vụ Vương tổng...”
Trương Hiền sao có thể để anh bỏ qua cơ hội.
Hắn không còn tỏ ra thân thiện, lạnh lùng nói: “Văn Vô Địch, cậu nghĩ còn giống như trước kia sao? Vương tổng không phải là người mà cậu muốn từ chối liền có thể từ chối. Cậu hôm nay đã đến thì không thể rời đi, ngoan ngoãn nghe lời mới là việc duy nhất mà cậu nên làm.”
Nhìn Văn Vô Địch cúi đầu run sợ, Trương Hiền lại dỗ dành: “Cậu lớn lên đẹp như vậy, chỉ là thiếu một cơ hội tỏa sáng. Hiện tại có người cho cậu cơ hội, cậu không cần làm gì, chỉ cần làm ông ấy vui vẻ là có thể đạt được điều cậu muốn, sao lại không vui vẻ mà làm? Đây chính là một vụ làm ăn chắc chắn có lời.”
Nghe giọng nói của Trương Hiền bên tai không ngừng, Văn Vô Địch kinh tởm đến mức muốn nôn ra.
Cái gì mà anh không cần làm gì, chỉ cần làm Vương tổng hài lòng là được, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người có thể nói chuyện cưỡng ép một cách công khai như vậy.
Người này rõ ràng là một người đại diện nhưng lại làm tất cả như những việc môi giới, lợi dụng không thành liền cưỡng ép, quả thực đê tiện đến cực điểm.
Trong lòng nguyền rủa Trương Hiền mấy chục lần, Văn Vô Địch cuối cùng ngẩng đầu lên.
Anh như thể đã bị Trương Hiền thuyết phục, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh Vương tổng, xấu hổ nói: “Vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên làm mất hứng Vương tổng và Trương ca.”
Thấy anh thành thật, Trương Hiền nhanh chóng ra dấu cho anh uống hết ly rượu trắng.
Nhưng Văn Vô Địch vẫn không cầm lấy ly.
“Vương tổng, tôi thật sự xin lỗi, vốn dĩ tôi muốn tự phạt ba ly, nhưng gần đây tôi có chút cảm lạnh, trước đó mới uống thuốc, bác sĩ nói thuốc đó không thể tiếp xúc với cồn được.”
Trương Hiền cũng không muốn anh nổi mẩn đỏ dọa người, đành phải thì thầm với Vương tổng một lúc, sau đó đưa cho Văn Vô Địch một ly nước chanh.
“Nếu cậu không thể uống rượu, vậy thay thế nước chanh đi.”
Nhìn thấy ly rượu bị lấy đi, Văn Vô Địch trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng nước chanh trước mặt chắc chắn có thêm thứ gì đó, nhưng ít ra vẫn tốt hơn là uống ba ly rượu trắng đầy.
Sau khi uống xong nước chanh, Văn Vô Địch nhạy bén phát hiện Trương Hiền và Vương Phú Nguyên rõ ràng thư giãn không ít. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, tay của Vương Phú Nguyên cũng bắt đầu không yên ổn.
Xem ra họ chắc chắn nghĩ rằng mình đã là con mồi dễ bắt.
Văn Vô Địch vừa nghĩ, vừa bí mật vận công làm huyết mạch lưu thông nhanh hơn, chậm rãi bài tiết những thứ vừa uống qua mồ hôi. Khi huyết mạch lưu thông nhanh hơn, sắc mặt anh dần dần hồng hào, Vương Phú Nguyên không còn nói chuyện phiếm với Trương Hiền.
Nhận thấy ánh mắt lộ liễu của Vương Phú Nguyên dính chặt vào mình, Văn Vô Địch biết rằng mình nên nhập vai.
Anh giả bộ yếu ớt, dựa vào bàn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, mắt lờ đờ, như thể nửa ngủ nửa tỉnh nói: “Ôi, Vương tổng, Trương ca... Tôi chóng mặt quá.”
Anh vừa nói xong, liền cảm giác được Vương Phú Nguyên tiến lại gần, hai tay không kiểm soát được mà chạm vào người anh.
Sau đó, anh nghe thấy giọng nói của Trương Hiền và Vương Phú Nguyên.
“Chúc mừng Vương tổng đã có người đẹp trong tay, ngài xem chúng ta đã nói về nhân vật trong《Hoài Phong Truyện》, có phải nên quyết định rồi không?”
“Đúng vậy, chỉ cần cậu Văn làm tôi hài lòng, nhân vật đó chắc chắn sẽ không thoát được. Nhưng cậu dùng cậu ta để đổi lấy nhân vật cho người khác hả, sẽ không gây phiền phức cho tôi chứ?”
“Ngài cứ yên tâm, Văn Vô Địch chỉ là một kẻ nhát gan, cậu ta không thể làm gì được. Đúng rồi, cậu này đặc biệt có thể nhẫn nhịn, ngài muốn chơi thế nào cũng được.”
“Tôi thích những kẻ có thể nhẫn nhịn, trên giường càng hăng hái.”
Văn Vô Địch lắng nghe từng chữ, vừa nghe xong lời của Vương Phú Nguyên, liền cảm giác được trên mông bị nhéo một cái, suýt nữa không nhảy dựng lên.
May mắn thay, Vương tổng đã nổi lòng tham, không chú ý đến phản ứng của anh.
Chỉ nghe thấy Vương Phú Nguyên bảo Trương Hiền mở phòng bên cạnh, rồi cho hai vệ sĩ ra ngoài.
Khi cánh cửa đóng lại, Văn Vô Địch lén lút mở mắt.