Thiên Sư Đấu Khẩu Trở Thành Ảnh Đế

Chương 19

Văn Vô Địch nhận được tin nhắn của Trương Hiền và chậm rãi đến câu lạc bộ giải trí đó. Bên ngoài câu lạc bộ trông có vẻ khiêm tốn, nhưng khi bước vào bên trong mới thấy sự xa hoa phô trương, từ trang trí đến từng vật dụng đều tỏa ra hơi thở của sự xa xỉ.

Vì luyện công pháp nên Văn Vô Địch có thính giác tốt, thị lực sắc bén, nhưng lại càng nhạy cảm với những thứ dơ bẩn. Do đó, khi bước vào hội sở này, anh cảm thấy không thoải mái.

Thấy Văn Vô Địch tỏ vẻ không thích ứng, Lục Cao nói: “Đừng xem thường loại câu lạc bộ này. Nếu có thể mở quy mô như vậy, chắc chắn an ninh cũng rất nghiêm ngặt.” Nếu đêm nay thật sự có chuyện gì, bọn họ phải cẩn thận hơn.

Văn Vô Địch quan sát xung quanh, nhìn các camera và hỏi với vẻ điềm tĩnh: “Mày đã từng đến đây chưa?”

“Loại chỗ này tôi làm sao có thể đến.” Lục Cao phản bác.

Hóa ra con chó béo này trước giờ vẫn giữ mình trong sạch, Văn Vô Địch nghĩ.

Ai ngờ Lục Cao lại lườm tấm thảm, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Tôi chỉ đến những nơi cao cấp hơn trăm lần, thảm rẻ tiền này làm sao đủ tư cách để tôi giẫm lên.”

Với vẻ kiêu ngạo đó, Văn Vô Địch thật sự muốn tặng cho Lục Cao một giải thưởng diễn xuất.

Một người một chó một đường quan sát, cuối cùng đến trước cửa phòng. Văn Vô Địch sửa lại biểu cảm, bày ra gương mặt vô tội và đẩy cửa bước vào.

Vừa vào cửa, anh thấy một bàn đầy món ngon. Trương Hiền đang uống rượu với một người đàn ông béo khoảng 40 tuổi. Bên cạnh người đàn ông này còn có hai thanh niên mặc đồ đen, có vẻ là vệ sĩ.

Văn Vô Địch đoán người đàn ông 40 tuổi này chính là Vương tổng mà Trương Hiền nhắc đến.

Anh giả vờ vội vàng và giải thích: “Thực xin lỗi, trên đường tôi gặp kẹt xe nên đến chậm.”

Trương Hiền đã nửa tháng không gặp Văn Vô Địch, không ngờ anh lại nhuộm lại tóc xanh, nhìn khuôn mặt không thể bắt bẻ, hắn không thể không thừa nhận có chút ngỡ ngàng, muốn trách móc cũng không thành lời.

Trước đây, hắn như thế nào không nhận ra Văn Vô Địch lại đẹp như vậy?

Trương Hiền không biết do kiểu tóc mới hay ánh đèn trong phòng, mà nhìn Văn Vô Địch thật sự khiến cho người ta kinh ngạc. Hắn có chút hối hận vì đã sắp xếp cuộc gặp này, chỉ cần biết cách lợi dụng gương mặt này, hắn có thể kiếm thêm không ít lợi ích từ Văn Vô Địch.

Nhưng khi nhận thấy Vương Phú Nguyên nhìn chằm chằm Văn Vô Địch, cảm giác hối hận của Trương Hiền liền tan biến. Hiện tại, hắn đã trở thành người đại diện của Thiệu Phàm, cháu trai của ông chủ lớn. Có sự hỗ trợ to lớn như vậy, làm sao phải lo không nổi tiếng, còn tốt hơn nhiều so với việc mang Văn Vô Địch.

Trương Hiền tính toán trong lòng, trong khi Vương Phú Nguyên có vẻ không yên.

“Vị này chính là Văn Vô Địch phải không?” Ông ta liếc mắt nhìn Văn Vô Địch một cách lộ liễu, sau đó mới nhìn xuống mặt đất, hỏi: “Đây là chó của cậu?”

Nghe đến từ “chó”, Trương Hiền phục hồi tinh thần lại, nhíu mày nói: “Sao cậu lại mang chó đến đây?”

Văn Vô Địch như bị giọng nói của hắn làm sợ, cúi xuống, tủi thân nhìn chú chó nhỏ, thấp giọng nói: “Vương tổng, Trương ca, thực xin lỗi, chó của tôi quá nhỏ, tôi không yên tâm để nó ở nhà một mình.”

Dường như sợ Trương Hiền và Vương tổng không đồng ý, anh lại nói: “Chó của tôi rất ngoan, nó trước nay đều không sủa, thật sự không gây phiền toái cho các người, nhốt nó ở phòng vệ sinh cũng được.”

Có lẽ vẻ lo lắng đáng thương của anh đã làm hài lòng hai người, Vương Phú Nguyên nói với người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh vài câu, rồi người đó liền dẫn Lục Cao vào phòng phía sau.

Thấy trong mắt Vương Phú Nguyên càng thêm hứng thú với Văn Vô Địch, Trương Hiền nhanh chóng bắt đầu dàn xếp.

“Sao bây giờ cậu mới đến?” Hắn nói với Văn Vô Địch: “Vương tổng hôm nay đã tạm gác lại rất nhiều công việc quan trọng để gặp cậu, mà cậu đến muộn như vậy còn không mau tự phạt ba ly để tỏ lòng thành.”

Nói xong, hắn đẩy một cái ly rượu trống đến trước mặt Văn Vô Địch, rồi cầm bình rượu rót đầy.

Văn Vô Địch nhìn thấy, rõ ràng trên bàn có nhiều loại rượu, nhưng Trương Hiền lại chủ ý rót cho anh một ly rượu trắng, nhìn thế nào cũng là muốn chuốc say anh.

Văn Vô Địch nhìn ly rượu, cũng không nâng lên. Thân thể này của anh căn bản không có tửu lượng, loại rượu trắng này chỉ cần một ngụm liền sẽ làm anh say. Anh có thể nghĩ cách thúc đẩy tuần hoàn máu, giải độc tố, nhưng không có cách nào làm mình không bị cồn chuốc say.

Cho nên, rượu này anh không thể uống.

Thấy anh không cầm ly, sắc mặt Trương Hiền thay đổi, ý vị thâm sâu nói: “Tiểu Văn, cậu không phải là không muốn nể mặt Vương tổng chứ?”

Mặt hắn tuy cười, nhưng lời nói lại tràn ngập uy hϊếp, một bên giả bộ làm người tốt, Vương Phú Nguyên cũng tỏ ra không hài lòng.

“Vương tổng, ngài đừng bận tâm, đứa nhỏ này không hiểu chuyện.” Đối Vương Phú Nguyên xin lỗi mà cười, Trương Hiền kéo Văn Vô Địch sang một bên.

“Văn Vô Địch, cậu lăn lộn cũng không ít ngày, hẳn là biết những tấm ảnh đó của cậu gây ra bao nhiêu rắc rối chứ?”