Lục: "Trước đây học qua sơn dầu, giờ trả hết cho thầy rồi. Vẽ phác họa chân dung thì miễn cưỡng qua, không thể so với mấy họa sĩ đường phố, nên chẳng ai tìm tôi vẽ. Toàn nhờ du học sinh người Trung Quốc trên đường du lịch tạo cơ hội cho thôi."
Hạ Hiểu Viễn: [Người tìm anh Lục toàn là nữ đúng không?]
Lục: "Sao tôi có cảm giác cậu lại đang xem chuyện của tôi là trò vui nhỉ?"
Hạ Hiểu Viễn: [Không, không, tôi chỉ đoán thời sinh viên anh Lục chắc chắn trẻ trung, đẹp trai.]
Lục: "Cậu lại biết nữa à?"
Hạ Hiểu Viễn: [Dĩ nhiên, vì anh là Lục thần mà.]
_
Cứ như vậy, Hạ Hiểu Viễn và anh Lục trò chuyện qua mạng đến tận khuya.
Đây là lần đầu tiên họ không nói về công việc mà là cuộc sống, từ câu chuyện nghỉ học của anh Lục đến những việc làm thêm của Hạ Hiểu Viễn khi còn ở đại học. Càng nói càng nhiều, bầu không khí càng lúc càng thoải mái.
Sau khi kết thúc và chúc nhau ngủ ngon, Hạ Hiểu Viễn ngồi trước máy tính, dùng chuột lướt lại khung trò chuyện, thấy hàng loạt tin nhắn thoại từ phía anh Lục, lúc đó cậu mới nhận ra hai người đã nói chuyện lâu và nhiều đến thế nào.
Cậu giơ tay vươn vai, cảm giác không khác gì những đêm thức khuya làm bài tập, nhưng không hề thấy mệt, ngược lại còn thấy thoải mái, vui vẻ.
Càng ngày cậu càng thân thiết với anh Lục. Cậu nghĩ vậy.
Lại nghĩ: Chuyện này thực tế hơn một cái túi 40 vạn nhiều.
Đầu tuần mới, sáng thứ hai, toàn bộ nhóm quản trị viên tập sự thứ ba bùng nổ trước một tin tức vừa được thông báo:
Sau khi kết thúc giai đoạn luân chuyển, người có điểm đánh giá cao nhất sẽ nhận được phần thưởng thêm 40 vạn.
Tất cả quản trị viên tập sự: !!!
40 vạn?
40 vạn!!!?
Nhóm ba: "Ôi trời! Đó là 40 vạn! Tiền thật đấy!"
Hạ Hiểu Viễn trong lúc ngạc nhiên liền âm thầm tự véo mình một cái: …
Cậu có đang mơ không? Sao trùng hợp vậy!?
Xa tận nơi khác, đang cùng Lục Sâm đi công tác, trợ lý đặc biệt Kiều Tư Hành – người đích thân đưa ra chỉ thị về phần thưởng 40 vạn cho bộ phận nhân sự – không khỏi cảm thán: "Đúng là ông chủ lớn."
Kiểu này cũng làm được.
Bộ phận nhân sự: "Năm nay cấp trên quan tâm đến khóa quản trị viên tập sự này quá rồi phải không?"
Chu Toàn Mẫn cũng đầy thắc mắc:
"Vì trong nhóm này có những người sẽ trở thành lãnh đạo cao cấp, ảnh hưởng đến các quyết sách và sự phát triển của công ty trong tương lai sao? Có phải vậy không?"
"Có… lẽ là vậy?"
_
Bộ phận Truyền thông Mới – Nhóm sản phẩm 3 – Từ Nhược Manh:
[Thưởng cho người đứng đầu 40 vạn? Cậu không đùa với tớ chứ?]
Bộ phận Nhân sự – Quản trị viên tập sự (Nhóm 1) – Hạ Hiểu Viễn:
[Là thật, sáng nay vừa nhận được thông báo.]
Dù qua màn hình, Hạ Hiểu Viễn cũng cảm nhận được sự kinh ngạc của Từ Nhược Manh.
Từ Nhược Manh:
[Tiền chào mừng và phần quà đã đành, giờ còn thêm 40 vạn? Đúng là vận may của các cậu trong khóa này tốt thật đấy!]
[Chỉ người đứng đầu mới có à? Hạng hai, hạng ba không được sao?]
[40 vạn đó! Là 40 vạn!]
[Không chừng vài ngày nữa họ lại bảo người đứng đầu sẽ được vào thẳng bộ phận trọng điểm nào đó, hai năm sau thành lãnh đạo cấp cao luôn cũng nên.]
[Bên các cậu còn thiếu người không?]
[Thiếu làm "đồ trang trí" cũng được.]
[Tớ xung phong nhé.]
[Xung phong.jpg]
Nhìn đống tin nhắn đầy dí dỏm của Từ Nhược Manh, Hạ Hiểu Viễn không nhịn được bật cười.
Hạ Hiểu Viễn:
[Muộn rồi, không đến lượt cậu nữa đâu. Yên tâm làm việc đi.]
Từ Nhược Manh:
[Khóc lóc.jpg]
[Nhưng mà này, Tiểu Viễn, nếu cậu giành được 40 vạn đó, không phải cậu có thể trả hết số nợ còn thiếu sao?]
Hạ Hiểu Viễn nhìn màn hình, trầm tư, vẻ mặt dần nghiêm lại:
[Đúng vậy, nên tớ muốn thử cố gắng.]
Trong chiếc xe thương vụ đang chạy êm ái, Kiều Tư Hành đưa máy tính bảng công việc cho Lục Sâm, im lặng vài giây rồi chậm rãi nói:
"Ông chủ, khoản thưởng 40 vạn đó có phải là để giúp giảm bớt áp lực tài chính cho Hạ Hiểu Viễn không?"
Cho đến hiện tại, Kiều Tư Hành đã điều tra ba lần về hoàn cảnh của Hạ Hiểu Viễn theo chỉ thị của Lục Sâm, vì vậy anh ta nắm khá rõ tình hình của cậu.
Lục Sâm nhìn vào máy tính bảng, ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng, không đáp lại.
Hiển nhiên, anh trong đời thực không giống “Anh Lục” qua mạng, hoặc có thể nói, vốn dĩ anh không phải là một người dễ gần, ấm áp.
Kiều Tư Hành chờ một lúc không thấy phản hồi, tự mình nói tiếp:
"Vậy còn đánh giá xếp hạng của nhóm quản trị viên tập sự…"
Lục Sâm ngắt lời mà không rời mắt khỏi màn hình:
"Cậu nghĩ cậu ấy không thể đạt được hạng nhất à?"
Nếu chỉ dựa vào năng lực của Hạ Hiểu Viễn.
Kiều Tư Hành trả lời nghiêm túc:
"Theo tôi biết, trong nhóm quản trị viên tập sự, mỗi nhóm đều có những nhân tài xuất sắc."
Ngụ ý: Không dễ dàng.
Lục Sâm vẫn không ngẩng đầu:
"Không cần lo, cậu ấy sẽ tự mình cố gắng."
Giờ ăn trưa, nhà ăn ồn ào náo nhiệt, mọi người vừa ăn vừa bàn tán về phần thưởng 40 vạn.
Đúng là những người đã vượt qua hàng ngàn ứng viên để vào được công ty Sprees đều có tư duy logic rõ ràng, mạch lạc:
Đánh giá cá nhân để quyết định lộ trình sự nghiệp, cạnh tranh giữa các nhóm để khuyến khích tinh thần tập thể. Nhưng phần thưởng 40 vạn này không chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ lòng hiếu thắng của mọi người, mà còn khiến động cơ phía sau trở nên khó hiểu. Số tiền lớn đến mức gây choáng.
"Thật kỳ lạ."
Đây là nhận định cuối cùng của mọi người.
"Mặc kệ, thưởng từ trên trời rơi xuống, không lấy thì phí!"
"Đúng thế, tốt nhất là rơi vào nhóm mình."
"Nếu về nhóm mình, chia đều nhé?"
"Cậu nằm mơ à? Thứ hạng và phần thưởng là do năng lực mà có. Phần thưởng là của ai thì thuộc về người đó, chia thế nào được?"
"Tôi biết, tôi chỉ đùa thôi mà."
"Tôi thì không bận tâm lắm đến tiền thưởng. Điều tôi lo hơn là nếu kết quả đánh giá phân loại, người điểm cao vào các bộ phận tốt, còn điểm thấp thì bị đẩy đến nơi nào cũng được."