Lâu Nhã đạo sư cảm thấy vô cùng khó xử. Nàng rất tin tưởng Tư Nhĩ, dù sao thì cho dù cậu có nảy sinh ý đồ xấu gì, cũng chẳng thể làm gì được đám dị thú kia.
Con Thực Thiết Thú đang nằm ngủ ngon lành ở đó đã sống đến ba nghìn năm, thực lực đã đạt cấp bảy, ngay cả Viện trưởng cũng phải nể mặt nó vài phần.
Có nó bảo vệ, Tư Nhĩ chắc chắn không thể làm gì được đám thú con kia.
Nhưng điều nàng lo lắng là Tư Nhĩ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Đám dị thú này chẳng khác nào tổ tông, từng con đều rất khó chiều.
Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh đầy kỳ vọng của Tư Nhĩ, Lâu Nhã cũng không nỡ thẳng thừng từ chối.
Nàng nghĩ một lát, rồi nói: “Chuyện này không phải chúng ta có thể quyết định, vẫn phải thương lượng với Đạp Mặc tiền bối mới được.”
Tư Nhĩ nghi hoặc: “Đạp Mặc tiền bối là ai?”
“Chính là con Thực Thiết Thú lớn nhất ở đằng kia, đã sống hơn ba nghìn năm, có thể nói tiếng người.”
“Ồ, vậy ta đi hỏi thử!”
Tư Nhĩ bước chân nhẹ nhàng, trong chớp mắt đã chạy được mấy chục mét, Lâu Nhã đạo sư muốn ngăn lại nhưng không kịp, vội vàng đuổi theo.
Kết quả, chưa chạy được bao lâu, nàng đã thấy Ngự Bắc Huyền, người đứng bên cạnh lúc trước, hóa thành một bóng mờ lướt qua mình.
Lâu Nhã đạo sư ngẩn ngơ, đám học sinh khóa này làm sao thế? Từng người một đều như chân chạy lão luyện vậy sao?
Tư Nhĩ chạy một mạch đến trước mặt Đạp Mặc, đứng lại. Con Thực Thiết Thú lớn nhất ấy lười biếng nhấc mí mắt lên.
Tư Nhĩ tận mắt nhìn thấy ánh mắt lười nhác của con gấu trúc lớn kia từ hờ hững chuyển sang kinh ngạc, tiếp theo nó còn dụi mắt mấy lần.
[Oa, gấu trúc mà cũng dụi mắt, dễ thương quá!]
[Sinh vật đáng yêu dù sống bao lâu vẫn đáng yêu! Cảm giác con này đúng là một siêu cấp dễ thương!]
[A a a đáng yêu quá, muốn xoa quá đi mất!]
Trong lòng Tư Nhĩ điên cuồng gào thét như chuột chũi, còn Lâu Nhã đạo sư đứng bên cạnh không có kinh nghiệm, theo phản xạ lấy tay bịt tai mình lại.
Nhưng đây là tiếng lòng, nó truyền thẳng vào đầu, dù nàng có bịt tai thì cũng chỉ là vô ích.
Ngự Bắc Huyền thì đã quen rồi, dù sao hắn đã lén lút theo sau Tư Nhĩ cả quãng đường, sớm nghe thấy vô số tiếng “a a a” trong lòng cậu.
Thấy một con mèo rừng cũng “a a a”, thấy một con khỉ vàng cũng “a a a”, thấy một con cú cũng “a a a”, thấy một con rắn cũng “a a a”.
Tất nhiên, với con rắn thì tiếng “a a a” hoàn toàn là do bị dọa sợ.
Tuy vậy, Ngự Bắc Huyền cảm thấy người đáng yêu nhất vẫn là Tư Nhĩ. Nội tâm cậu hoạt bát đến mức không ngờ, thấy gì cũng có thể bùng nổ một tràng dài hoạt động tâm lý.
Nhưng ngoài mặt thì lại vô cùng ngoan ngoãn, khiến ai nhìn vào cũng không nghĩ rằng cậu đang gào thét điên cuồng trong lòng, hoặc ngày ngày bảo con thỏ kia chia cho cậu một miếng dưa.
Đạp Mặc cũng bị tiếng “a a a” của Tư Nhĩ làm cho sợ hãi, nó không nhịn được lại dụi dụi tai mình, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Tiểu tử này rốt cuộc là nhân vật thế nào? Sao lại có thể không mở miệng mà hét lên như thế?
Tên nhóc nhảy nhót này lại được Thiên Mục Thú ban phúc lành ư? Không lẽ con Thiên Mục Thú ấy bị hỏng mắt rồi à?
Nhưng lý do này nghĩ thế nào cũng không thông.
Thiên Mục Thú ban phúc lành rất kén chọn, nó có thể nhìn thấy một phần tương lai nhất định.
Vậy nên những người trẻ tuổi được nó ban phúc về cơ bản đều có thể lập nên thành tựu trong tương lai, đồng thời mang lại lợi ích không nhỏ cho nó.
Dù sao thì Đạp Mặc chưa từng thấy Thiên Mục Thú làm ăn lỗ vốn bao giờ.
Đạp Mặc cảm thấy tiểu tử này chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ, cần phải quan sát kỹ lưỡng.
Nếu thực sự có gì tốt, nó cũng có thể nhân tiện hưởng ké một chút.
Nghĩ đến đây, Đạp Mặc thay đổi thái độ, trở nên thân thiện hơn nhiều, nó từ tốn gật đầu với Tư Nhĩ, còn tặng cho cậu hai cây măng.
Lâu Nhã đạo sư không khỏi cảm thán: “Đây là Măng Ngọc Tinh, là loại thực phẩm thuộc tính toàn năng, có thể tăng cường cả thể chất lẫn linh hồn lực.”
“Hơn nữa, thứ này đã được Đạp Mặc tiền bối dùng phương pháp đặc biệt để tinh lọc, gần như không còn chút sát khí nào.”
Tư Nhĩ nghe xong rất vui, lập tức cúi người thi lễ với gấu trúc lớn.
“Đa tạ Đạp Mặc tiền bối.”
Gấu trúc lớn rộng lượng phất tay, nhưng khi nhìn đến Ngự Bắc Huyền thì nét mặt liền trầm xuống, không còn cười được nữa.
Nó nghiêm túc nói: “Ngươi có thể ở cạnh nhà ta, nhưng hắn thì không được.”
Tư Nhĩ khó hiểu: “Vì sao vậy?”
Đạp Mặc nghiêm nghị đáp: “Thuộc tính hắc ám không thân thiện lắm với những ấu thú, đặc biệt là loại như hắn, luôn hấp thu vật chất tiêu cực.”
“Mặc dù hắn đã giảm thiểu được lượng vật chất tiêu cực ở một mức độ nào đó, xem như đã làm được không ít việc tốt.”
“Nhưng dù là thể chất thuộc tính hắc ám, nếu hấp thu quá nhiều vật chất tiêu cực cũng sẽ dễ khiến tâm trạng không ổn định, lỡ như…”
Đạp Mặc nói đến đây thì không nói tiếp nữa, nó không muốn ác ý phỏng đoán người khác, nhưng thực sự không dám để Ngự Bắc Huyền lại gần đám ấu thú ngốc nghếch kia.
Tư Nhĩ hiểu được ý Đạp Mặc tiền bối, nhưng lại không đồng tình với cách nói của nó.
[Ta không biết những người khác có thể chất hắc ám thế nào, nhưng cảm xúc của Ngự đồng học luôn rất ổn định mà.]
[Trong tiểu thuyết cũng chưa từng thấy hắn phát điên, là phản diện có cảm xúc ổn định nhất ta từng thấy, hoàn toàn khác với những phản diện điên cuồng trong các sách khác.]
[Thậm chí hắn còn biết nói lý lẽ!]
[Nhưng cũng đúng thôi, khi nhân vật chính là một hắc liên hoa thì phản diện là một người bình thường cũng không có gì lạ.]
Ngự Bắc Huyền nghe thấy tiếng lòng của Tư Nhĩ, rất hài lòng. Quả nhiên, hắn trở thành phản diện không phải do lỗi của hắn, mà là do kịch bản này được thiết lập sai.
Hắn thản nhiên liếc nhìn đám ấu thú đang chơi đùa kia, nhún vai nói: “Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với đám ấu thú mà ngươi đang bảo vệ, sẽ không động đến chúng.”
Nói rồi, Ngự Bắc Huyền triệu hồi ba hồn sủng của mình, tất cả đều đen sì sì, xếp thành hàng trước mặt hắn.
Hành động này như muốn nói: Nhìn thấy chưa? Thẩm mỹ của ta là như thế này, nhà ngươi chẳng có ấu thú nào hoàn toàn đen cả.
Tư Nhĩ đứng bên cạnh cười không ngớt.
[Đúng đúng đúng, thẩm mỹ của Ngự đồng học đối với dị thú chính là phải đen, mà còn phải đen tuyền, thậm chí là đen bóng loáng.]
[Ta chỉ thắc mắc, Ngự đồng học trong nguyên tác luôn chê Tư Nhiên xấu, chẳng lẽ vì Tư Nhiên quá trắng à?]
[Vậy tiêu rồi, ta cũng rất trắng, không lẽ hắn cũng thấy ta xấu?]
Ngự Bắc Huyền vội nói: “Ta thấy dị thú phải đen mới đẹp, còn người thì trắng một chút mới đẹp.”
Tư Nhĩ thở phào nhẹ nhõm.
[May quá, may quá, hóa ra không phải thẩm mỹ của Ngự đồng học là thích da đen.]
[Dù thích da đen cũng không sao, nhưng sắc đen mà Ngự đồng học thích chắc không phải ai cũng chịu được đâu!]
Ngự Bắc Huyền nghe vậy mà cạn lời, tiếp tục nói với gấu trúc lớn: “Tiền bối muốn bảo vệ đám ấu thú này, ta thật sự không hứng thú, ngươi không cần lo lắng.”
“Ta cũng không định ở sát bên này, mà ta định ở…”
Ngự Bắc Huyền dừng lại một chút, rồi quay sang hỏi Tư Nhĩ: “Tư Nhĩ đồng học muốn ở chỗ nào?”
Tư Nhĩ lập tức chạy đi xem xét các viện gần đây, cuối cùng chọn căn viện nhỏ đối diện.
[Hehe, ở đây mỗi sáng thức dậy nhìn từ cửa sổ là có thể thấy những chú gấu trúc lớn nhỏ đáng yêu, đúng là hạnh phúc.]
Ngự Bắc Huyền bèn chỉ vào căn viện chéo đối diện: “Vậy ta sẽ ở căn đó.”
Hai người và Đạp Mặc tại hiện trường: …