Lâm Linh viện cớ đau bụng, chạy ra khỏi phòng của bác sĩ Sở, rời khỏi tầm mắt của mọi người. Nhưng cô không đi về phía nhà vệ sinh mà chạy thẳng tới phòng bếp ở tầng một.
Cô nhớ, buổi sáng mình đã nhìn thấy trong ngăn đông của tủ lạnh có một túi thịt, mà trong túi thịt đó có một ngón tay áp út. Còn phần cánh tay bị đứt lìa nhìn thấy trên boong tàu lại thiếu đúng ngón tay này, lẽ nào…
“Cạch.”
Lâm Linh mở tủ lạnh, một luồng khí lạnh tràn ra khiến cô rùng mình. Chiếc túi màu đỏ quen thuộc nằm im dưới ngăn đông, trông vẫn y nguyên như khi cô vội vàng buộc lại rồi nhét vào tủ lạnh lúc sáng.
Cô hít một hơi thật sâu, khí lạnh từ tủ lạnh làm cô nổi cả da gà, nhưng cũng làm những suy nghĩ mơ hồ của cô trở nên rõ ràng hơn vài phần.
Đưa tay cẩn thận mở chiếc túi màu đỏ, bên trong lộ ra từng miếng thịt trắng mịn. Nhiệt độ trong tủ lạnh rất thấp, những miếng thịt này vẫn giữ được độ tươi, chính vì vậy mà mỗi ngày canh do bác sĩ Sở nấu mới thơm ngon như vậy, khiến anh Mập khen không ngớt.
Lật từng miếng thịt màu trắng, ở giữa đống thịt, Lâm Linh nhìn thấy ngón tay đó.
Ngón tay vẫn nằm trong túi.
Điều này có nghĩa là, ngoài cô ra, những người khác đều không phát hiện ra chuyện này.
Không đúng, dường như Giang Thần biết điều gì đó.
Lâm Linh nhíu mày, nhớ lại khi nãy ở trong phòng, Giang Thần nhìn cô, đột nhiên nhắc đến chuyện canh thịt ở phòng bếp, điều đó khiến cô nhớ ra ngón tay này.
“Nhưng… khi mình phát hiện ra ngón tay, anh ta không có ở bếp, sao anh ta biết mình cũng biết chuyện này?”
Lâm Linh cau mày, cô nhận ra những người liên quan đến chuyện này đều vô cùng kỳ lạ.
Bác sĩ Sở là người nấu canh thịt, anh ta cũng là người tiếp xúc nhiều nhất với nguyên liệu. Túi thịt này hẳn là do anh ta để vào. Xét theo khía cạnh này, bác sĩ Sở là người đáng nghi nhất, không có lý do gì mà anh ta không biết đến sự tồn tại của ngón tay này.
Anh Mập rất thích ăn canh thịt, nhưng sự yêu thích đồ ăn đã vượt quá mức độ của người bình thường, giống như bị nghiện hơn. Thậm chí anh ta còn lén mang canh về phòng để ăn đêm. Điều này thật kỳ lạ, thực sự giống như nghiện ma túy vậy. Mà kỳ lạ là những người khác thì lại không hề có biểu hiện như thế.
Giang Thần cũng khiến người ta không thể hiểu được. Có lẽ anh biết rõ chuyện trong tủ lạnh có ngón tay, nếu không đã chẳng cố tình nhắc nhở Lâm Linh đi điều tra mối liên quan giữa ngón tay và đoạn cánh tay. Việc anh giả bộ lục soát phòng của bác sĩ Sở có lẽ chỉ là để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, để Lâm Linh có cơ hội hành động. Nhưng sáng nay khi Lâm Linh mở tủ lạnh, Giang Thần đã rời đi từ lâu rồi, anh căn bản không chứng kiến quá trình Lâm Linh phát hiện ra ngón tay. Vậy làm sao anh biết Lâm Linh biết chuyện này?
Biểu hiện của Trần Dương cũng khiến người ta nghi ngờ. Theo lý mà nói, anh ta và bác sĩ Sở chắc chắn có mối quan hệ hợp tác, hơn nữa bác sĩ Sở luôn đứng ra nói đỡ cho anh ta, thái độ ấy xem ra cũng rất thân thiết. Thế nhưng, khi kiểm tra phòng của bác sĩ Sở, Trần Dương lại tỏ ra thờ ơ, hoàn toàn không giống như đang bảo vệ bạn mình. Phản ứng này, phải chăng ám chỉ mối quan hệ giữa họ thực ra phức tạp hơn những gì thể hiện ra bên ngoài?
…
Vài giây trôi qua, những suy nghĩ rối ren này chợt hiện lên trong đầu Lâm Linh, nhưng cô không có thời gian suy nghĩ thêm. Cô biết, Giang Thần có thể giúp mình kéo dài thời gian, cô còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Trước khi kiểm tra phòng, bác sĩ Sở đã để phần cánh tay nhìn thấy trên boong tàu vào trong kho đông lạnh ở khoang tàu. Kho đông lạnh này vốn dùng để bảo quản mực câu được, để giữ cho mực từ dưới biển sâu được tươi ngon, có thể bán với giá cao hơn. Khoang tàu phía trước có kho đông lạnh rất lớn, bên trong có ba máy lạnh chuyên dụng và một máy phát điện duy trì nhiệt độ thấp cho kho đông lạnh, phần cánh tay được để ở trong đó.
Nghe có vẻ rất kỳ quái. Một phần cánh tay người lại để vào nơi dùng để bảo quản thực phẩm, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta buồn nôn.
Lâm Linh cúi người, nhẹ nhàng bước rồi rón rén chạy nhanh đến khoang tàu.
May mắn là trước đó anh Mập đã dẫn cô đi một vòng quanh tàu, còn xem qua bản thiết kế tàu. Lâm Linh có trí nhớ rất tốt, cô đã nắm rõ cấu trúc của con tàu này.
Cô đi qua cầu thang ở tầng một, men theo hành lang thoát hiểm tiến về phía khoang tàu. Xuống cầu thang sắt chính là khoang tàu kín, không khí ẩm thấp và nhớp nháp đập vào mắt. Tim cô đập thình thịch, nhưng trong lòng lại luôn tự nhủ phải thật bình tĩnh.