Trọng Sinh Thành Vị Hôn Phu Của Nam Phụ Hắc Hóa

Chương 18: Ngọc Bội

Tạ Tu Nhiễm cúi đầu, bờ vai khẽ run, cố gắng nhịn cười.

Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt này, vừa nhìn đã biết không phải kẻ tốt lành gì. Sư phụ nói quả không sai, tính tình như vậy thật hợp ý hắn!

Quý Hàn Vũ đưa tay nhỏ che miệng, giấu đi nụ cười nhếch lên.

Đường Yến Hành thì vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười.

Quý Hàn Uyên nhìn sắc mặt khó coi của Hứa Lan Chi, khóe mày cong lên.

Mẫu thân thật uy nghiêm!

Hứa Lan Chi không dám tin, trừng mắt nhìn Hàm Song, giọng châm chọc: “Đại tẩu nhận đồ đệ thật chẳng chọn lọc gì. Hai đứa trẻ này chắc cũng mười hai, mười ba tuổi rồi? Trên người linh lực mỏng manh, trông như vừa mới dẫn khí nhập thể. Mang ra ngoài không sợ bị người ta chê cười sao?”

Người nhà đại phòng liền thu lại nụ cười.

Tạ Tu Nhiễm bĩu môi, thầm nghĩ người đàn bà này đúng là không có mắt.

Tư chất của bọn họ đâu phải tầm thường! Người bình thường dẫn khí nhập thể phải mất vài ngày, còn hắn chỉ cần hai canh giờ. Yến Hành thì lâu hơn một chút, nhưng cũng chỉ mất ba canh giờ.

Đây rõ ràng là tư chất thượng đẳng!

Sư phụ và đại sư huynh quả thật có mắt nhìn. Chỉ cần liếc qua đã nhận ra hắn và Yến Hành là những hạt giống tốt!

Hàm Song nhún vai, vẻ mặt pha chút khinh miệt: “Chỉ có kẻ bất tài mới lo con cái hay đồ đệ làm mình mất mặt. Ta, Hàm Song, tự nhận năng lực không phải xuất chúng, nhưng cũng chẳng đến mức là kẻ vô dụng. Vậy nên chẳng có gì phải lo sợ mấy chuyện đó. Em dâu nói thế này, chẳng lẽ ngay cả lễ gặp mặt cho hai đứa nhỏ cũng tiếc không muốn lấy ra?”

Hứa Lan Chi giờ biết làm gì? Trong phủ mấy ngày nay người ra người vào tấp nập, thấy nàng và Hàm Song cãi cọ, còn có kẻ đứng bên xem náo nhiệt.

Trước mặt bao nhiêu người như vậy, nàng không thể nào không chịu lấy ra chút quà cáp chứ? Nếu không, sau này người trong tộc sẽ nhìn nàng thế nào?

Không những phải tặng, mà còn không thể tặng đồ sơ sài.

Cái tên Hàm Song này, đúng là khắc tinh của nàng! Mở miệng ra là đòi quà, nàng có chút liêm sỉ nào không chứ?

Hứa Lan Chi đảo mắt, cố giữ vẻ bình tĩnh, ngoài mặt cười nhưng trong lòng chẳng vui: “Tẩu tử nói gì vậy? Ta đâu có quên. Chỉ là chưa biết tẩu tử thu đồ đệ, chưa kịp chuẩn bị thôi. Đợi ta chuẩn bị xong, sẽ bảo người mang đến cho hai đứa nhỏ ngay.”

Nàng nghĩ bụng, nếu lén lút đưa, thì dù là thứ gì, thậm chí chẳng đưa gì, cũng chẳng ai hay biết.

Chẳng ngờ Hàm Song chẳng để nàng trốn thoát: “Trẻ nhỏ thì không nên dùng đồ quá quý giá. Em dâu cứ tùy ý tặng mỗi đứa hơn một ngàn viên linh châu, có ý là được.”

Quý Hàn Uyên khẽ nhếch môi. Đời trước, mẫu thân hắn chịu nhiều ấm ức. Hiện giờ thì khác, sống thoải mái hơn nhiều.

Hạ Đại Lục linh khí loãng, dù linh mạch nhiều nhưng chất lượng không cao. Tu luyện giả thường dùng linh châu hoặc hạ phẩm linh thạch để tu luyện, hoặc mua sắm đan dược, pháp khí.

Một trăm viên linh châu bằng một khối hạ phẩm linh thạch. Một ngàn viên có thể mua được không ít thứ. Hiện tại, mẫu thân hắn mở miệng đã đòi hai ngàn viên, Hứa Lan Chi chắc chắn đau như cắt ruột.

Quả nhiên, sắc mặt Hứa Lan Chi cứng ngắc, cắn răng nói: “Đại tẩu, chẳng lẽ là đùa? Thành Nhi nhà ta, Linh Sĩ cấp sáu, tiền tiêu hàng tháng cũng chỉ ba trăm linh châu thôi!”

Quả là giỏi ăn nói kiểu sư tử ngoạm! Còn mỗi người một ngàn, cộng lại là hai ngàn, sao không đi cướp luôn đi!

“Vậy sao?” Hàm Song lười nhác đếm ngón tay, giọng tỉnh bơ: “Tháng trước, ta tặng đồ cho ba đứa nhỏ nhà em, tổng giá trị hơn năm ngàn linh châu; tháng trước nữa, Cẩm Thành lấy từ chỗ ta một yêu thú cấp hai tam tinh, giá trị ít nhất một vạn. Cẩm Lan thì cầm một cây trâm linh ngọc giá tám trăm linh châu; ba tháng trước…”

Ánh mắt những người xung quanh dần trở nên kỳ lạ, mặt Hứa Lan Chi tái mét.

Nàng lắp bắp bào chữa vài câu, ném ra hai ngàn linh châu, rồi hậm hực rời đi, như thể sắp nổ tung vì tức giận.

Hàm Song đưa túi gấm đựng linh châu cho Đường Yến Hành và Tạ Tu Nhiễm, mỗi người một cái: “Sư thẩm tặng cho hai con, cầm lấy mà tu luyện. Sau này gặp sư thẩm, nhớ phải lễ phép hơn.”

Dù nói vậy, giọng điệu của nàng chẳng có chút tôn trọng nào.

Uyên Nhi tuy không nói rõ kẻ hại hắn không thể tu luyện là ai, nhưng nhìn thái độ của hắn khi nhắc đến nhị phòng, Hàm Song đoán dù họ không phải kẻ chủ mưu, cũng chắc chắn có liên quan.

Bây giờ cứ thu trước chút lãi nhỏ, sau này tính sổ cũng chưa muộn!

Tạ Tu Nhiễm và Đường Yến Hành hiểu ý, vội nói:

“Dạ, sư phụ.”

Dù vậy, hai người vẫn khéo léo từ chối nhận linh châu.

Thấy Hàm Song kiên quyết, Tạ Tu Nhiễm kéo tay áo nàng, cười nói: “Sư phụ, ngài cho chúng con bấy nhiêu đã đủ dùng lâu rồi. Số này cứ để chỗ ngài, lúc nào cần chúng con sẽ hỏi xin ngài.”

Trong lòng lại thầm nghĩ, sau này phải cố gắng tự mình kiếm tài nguyên, không thể dựa mãi vào sư phụ.

Hàm Song nhìn ra ý nghĩ của hắn, vừa giận vừa thương, liếc mắt trách yêu: “Khôn lỏi! Các con tưởng sư phụ thiếu chút linh châu này sao? Trưởng bối tặng, không được từ chối, cầm đi.”

Nghe vậy, Tạ Tu Nhiễm và Đường Yến Hành không dám từ chối nữa.

Dọc đường sau đó không gặp chuyện gì rắc rối. Rất nhanh, Quý Hàn Uyên và mọi người đến chính đường. Trên ghế chủ vị là Quý Kình, còn phía dưới là Quý Toàn Ứng với nụ cười giả tạo, và Hứa Lan Chi đang tức giận đến mức như muốn phun lửa.

Quý Kình không hề hay biết bọn họ đã dự tính rời khỏi Quý gia. Thấy Hàm Song không phản đối hôn sự lần này, sắc mặt ông dịu đi đôi chút. Có lẽ do áy náy, trước khi chia tay còn đưa cho nàng một chút bồi thường.

Hàm Song nhận lấy 5000 linh châu, vẻ mặt thản nhiên.

Dù không thiếu số linh châu này, nhưng đã là Quý Kình đưa, nàng cũng không từ chối.

Chưa nói đến chuyện trước kia nàng đã đưa cho Quý Kình bao nhiêu thứ, hiện giờ chỉ riêng việc phải nuôi thêm vài đứa trẻ, linh châu càng nhiều càng tốt.

Biết Hàm Song thu nhận hai đồ đệ, Quý Kình thuận tay tặng cho mỗi người một món quà gặp mặt, nhưng không để tâm nhiều.

Trong mắt ong, Hàm Song là người ngoài lạnh trong mềm, chắc chỉ vì thấy hai đứa trẻ đáng thương nên mới thu nhận. Năm xưa, Hàm Liễu chẳng phải cũng như vậy sao?

Hàm Liễu là một phế nhân, còn hai đứa nhỏ này ít ra vẫn có thể tu luyện.

Việc Hàm Song ép Hứa Lan Chi đưa linh châu, Quý Kình cũng nghe qua, nhưng ông không để ý lắm, chỉ nghĩ rằng nàng đang trút giận. Ngược lại, hắn thấy Hứa Lan Chi quá keo kiệt. Hai ngàn linh châu cũng làm loạn lên, đúng là không ra thể thống gì, chỉ khiến người ta chê cười.

Trước khi rời đi, Quý Kình nhìn thấy Hàm Liễu đi phía sau Hàm Song, rõ ràng định theo cùng, liền nhíu mày: “Hàm Liễu cũng muốn đi theo sao?”

Nhẩm tính lại, tất cả người của Hàn Uyên Các đều đi, đây là muốn làm loạn gì đây?

Hàm Song thản nhiên đáp: “Đường đi xa, Uyên Nhi sức khỏe yếu, ta có thể đối phó yêu thú nhưng chăm trẻ thì không bằng Hàm Liễu. Để nàng theo sẽ tiện hơn.”

Lần này Quý gia đến Khúc Lâm Thành vừa để đưa sính lễ, vừa vận chuyển một lô hàng hóa đến Tam Giang Thành, đội ngũ xuất phát khoảng vài chục người.

Người dẫn đầu là một Linh Sư cấp năm, họ Vương, quản sự của Quý gia.

Vương quản sự giỏi nhìn sắc mặt người khác để cư xử. Biết Quý Kình thiên vị nhị phòng, đối với đại phòng thì thờ ơ, hắn cũng không mấy cung kính với đại phòng.

Nghe Hàm Song nói, Vương quản sự liền bất mãn: “Đại phu nhân mang theo nhiều người già yếu như vậy, lỡ dọc đường xảy ra chuyện thì biết làm sao?”

Hàm Song vốn không có thiện cảm với người này, lạnh lùng đáp: “Người của ta, ta tự lo. Có chuyện gì ta sẽ tự gánh, không cần quản sự phải lo lắng.”

Sắc mặt Vương quản sự tối sầm, định nói thêm thì Quý Kình đã cắt ngang: “Được rồi, không còn sớm nữa, mọi người mau lên đường. Tức phụ lão đại, ngươi muốn dẫn theo ai ta không cản, nhưng nếu xảy ra chuyện, nhớ cho kỹ lời ngươi đã nói, đừng quay về làm ầm lên.”

Nghe vậy, Hàm Song chỉ cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Suốt từng ấy năm, trừ lần làm lớn chuyện vì hôn sự của Uyên Nhi, nàng chưa từng gây rối. Nhưng qua lời gia chủ, dường như nàng là kẻ chuyên gây chuyện.

Giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nàng nói: “Gia chủ cứ yên tâm. Con dâu đã nói sẽ tự chịu trách nhiệm thì sẽ không để gia chủ bận lòng.”

Trong lòng nàng thầm nghĩ, từ nay cùng các con đoạn tuyệt với Quý gia. Nàng chẳng muốn tranh chấp thêm.

Thấy nàng lạnh lùng như vậy, Quý Kình không nói thêm, chỉ xua tay ra hiệu cho đội ngũ nhanh chóng lên đường.

Trong đội ngũ, dẫn đầu là Vương quản sự. Kế đến là Hàm Song, một Linh Sư cấp ba, hai Linh Sư cấp một, cùng hơn hai mươi Linh Sĩ và ba mươi võ giả.

Một đội hình như vậy, đối với người Tam Giang Thành đã là rất có uy thế.

Theo lệnh Vương quản sự, đoàn xe chở hàng bắt đầu lăn bánh, từ Quý gia hướng về Khúc Lâm Thành.

Trên một cỗ xe lớn, Quý Hàn Uyên ngồi bên trong, tay cầm một con dao nhỏ, đang tỉ mỉ khắc lên một khối ngọc.

Ban đầu còn hơi vụng về, nhưng càng làm càng thuần thục. Khi tìm được cảm giác, hắn thay một khối ngọc khác, cẩn thận điêu khắc thành một chiếc ngọc bội tinh xảo.

Cỗ xe đủ lớn để sáu người của Hàn Uyên Các ngồi, không gian bên trong vẫn còn rộng rãi.

Tạ Tu Nhiễm cùng Đường Yến Hành ngồi đối diện với huynh đệ Quý Hàn Uyên, ánh mắt rơi lên miếng ngọc bội trên bàn. Trên đó khắc một con phượng hoàng sinh động như thật, cánh giương rộng như sắp bay lên. Miếng ngọc quý giá trở nên uy nghiêm bởi phượng hoàng oai vệ, thoạt nhìn như thể chỉ cần chớp mắt, nó có thể hóa thành tiên, tạo ra dị cảnh kỳ ảo đầy trời.

Hai người không khỏi trầm trồ tán thưởng: “Tay nghề của đại sư huynh đúng là lợi hại, còn hơn cả thợ chạm ngọc chuyên nghiệp.”

“Đại sư huynh, miếng ngọc bội này là để tặng cho sư tẩu tương lai phải không?” Tạ Tu Nhiễm tò mò hỏi.

Quý Hàn Uyên không ngẩng đầu lên, tiếp tục chỉnh sửa chi tiết trên ngọc bội: “Ừm.”

Tạ Tu Nhiễm gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi không nhịn được hỏi tiếp: “Đại sư huynh, sư tẩu tương lai, có phải là rất đẹp không?”

Bên ngoài đồn rằng vị hôn thê của đại sư huynh là một người xấu xí, nhưng nhìn thái độ của Quý Hàn Uyên, Tạ Tu Nhiễm lại cảm thấy lời đồn này cũng giống chuyện đồn đại rằng đại sư huynh là một kẻ vô dụng – đều không đáng tin.

Nghe vậy, Quý Hàn Uyên dừng tay, ngẩng đầu nhìn hắn, bình thản nói: “Chỉ là một gương mặt thôi. Nếu ta muốn tìm người đẹp, chỉ cần đứng trước gương, người trong gương chính là kẻ đẹp nhất thế gian. Hà tất phải phí công tìm ai khác? Người khác dù đẹp đến đâu, cũng có thể hơn ta sao?”

Lời này không phải hắn tự khen. Đời trước hắn cùng Khúc Ninh lang bạt khắp nơi, trải qua cả nghìn năm, gặp vô số người, nhưng nếu luận về dung mạo, cũng chỉ có Khúc Ninh sau khi vết bớt trên mặt biến mất mới có thể so bì. Trước mặt, có chăng là Tạ Tu Nhiễm còn có thể ngang hàng, nhưng cũng chỉ dừng ở mức đó.

Trong lòng Quý Hàn Uyên, Khúc Ninh chính là người đẹp nhất. Dù ngày trước Khúc Ninh có vết bớt trên mặt khiến người ta không để ý đến nửa khuôn mặt còn lại hoàn mỹ vô song, nhưng sau khi dung mạo khôi phục, Khúc Ninh vẫn cố ý làm xấu đi, chưa từng để lộ gương mặt thật với ai khác. Chỉ có hắn may mắn được chứng kiến, trong khi thế nhân vẫn luôn cho rằng Khúc Ninh xấu xí.

Tạ Tu Nhiễm: “…”

Những người khác: “…”

Dù lời này không phải là nói dối, nhưng khoe khoang như thế này có ổn không?

Quý Hàn Uyên chống cằm, nhìn hai sư đệ một lúc, rồi dùng giọng điệu trêu chọc: “Ta đang nghĩ, trên đường liệu có nên khiến các ngươi trông xấu đi một chút không? Vị hôn thê của ta dung mạo bình thường, nếu thấy các ngươi đẹp thế này, không chừng lại hiểu lầm điều gì.”

Ánh mắt mọi người trở nên khó tả, không biết nên nói gì.

Chưa chờ họ mở miệng, Quý Hàn Uyên đã tự phủ quyết: “Thôi, làm vậy sau này khó giải thích. Tốt hơn hết là ngay từ đầu ta nói rõ ràng, rằng các ngươi đã định sẵn chung thân.”

Hắn nhìn hai sư đệ, vẻ mặt đầy mong đợi: “Các ngươi là định rồi, phải không?”

Tạ Tu Nhiễm: “…”

Ta không có, ta thật sự không có! Đại sư huynh, đừng nói bậy. Ta còn chưa đến mười ba tuổi, dù thích Yến Hành ca ca, nhưng cũng chưa nghĩ đến chuyện chung thân!

Hàm Song, mẫu thân của Quý Hàn Uyên, liếc nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ. Dù ngoài miệng nói là trêu hai sư đệ, nhưng nàng cảm giác hắn đang nói thật lòng. Theo lý, Uyên Nhi chỉ vì trách nhiệm mới chấp nhận hôn sự này, sao lại có thể nói như vậy? Hắn thậm chí còn chưa gặp Khúc Ninh, tình cảm sâu sắc từ đâu mà có?

Hay là... lại có tiên nhân nào chỉ điểm?

Không biết suy nghĩ của mẫu thân, Quý Hàn Uyên cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, ngón tay trắng nõn khẽ vuốt ve hoa văn trên đó, đôi mày hơi nhíu lại.

Ban đầu, hắn không định chạm khắc phượng hoàng, nhưng khi bắt đầu, lại không nhịn được. Hơn nữa, các đường nét khắc quá thuần thục, như thể hắn đã làm việc này hàng ngàn lần.

Hắn luôn cảm giác mình đã quên đi một điều gì đó rất quan trọng, liên quan chặt chẽ đến Khúc Ninh. Nhưng mặc cho hắn cố gắng thế nào, vẫn không thể nhớ ra.