Quý Hàn Uyên quan sát một lúc, xác định đệ đệ không nói dối mới khẽ thở phào.
Quý Hàn Vũ, đang bị nhìn chăm chú, cảm thấy vô cùng khó xử. Cậu vội vàng chuyển đề tài: “Ca, huynh mua khối nguyên thạch này làm gì vậy?”
Ban đầu, cậu cứ tưởng đại ca đột nhiên muốn thử sức hay làm điều gì đó, nhưng sau lại nhận ra không phải. Nếu không thì tại sao vị thiếu niên đẹp đẽ kia lại mua hai khối nguyên thạch từ tay ca mình?
Quý Hàn Uyên vừa lấy ra mấy món đồ vừa cười: “Nhìn thấy hay hay, nên mua về chơi thôi.”
Quý Hàn Vũ bĩu môi, lẩm bẩm: “Ngốc quá, đúng là bị lừa rồi!”
“Ha ha!” Quý Hàn Uyên không nhịn được bật cười, vỗ vai đệ đệ: “Về nhà rồi ta sẽ nói rõ.”
Lúc này Quý Hàn Vũ mới tạm nguôi giận, nhưng trong lòng vẫn nghĩ thầm: Đại ca thật là chẳng đáng tin chút nào! Không biết sau này lấy vợ rồi có sửa được không đây...
Hai anh em trở về Hàn Uyên Các, chưa kịp vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.
Cả hai đều quen thuộc với mùi máu của yêu thú, Quý Hàn Uyên trong lòng vui mừng, kéo tay đệ đệ nhanh chóng bước vào.
Vừa vào sân, họ thấy mẫu thân Hàm Song đang xử lý một con yêu thú khổng lồ.
Đó là một con yêu thú trông giống lợn, trên đầu có một chiếc sừng lớn, chiếm gần hết nửa sân. Loại yêu thú này thịt tươi, thơm ngon, là món ăn ưa thích của các tu sĩ.
Hàm Song nhìn thấy hai con trai, tạm ngừng tay, ánh mắt lộ vẻ quan tâm: “Hai đứa đã về rồi sao?”
Quý Hàn Uyên nhẹ nhàng xoa ngón trỏ và ngón cái một lát để bình ổn cảm xúc, rồi bước đến bên cạnh nàng, mỉm cười: “Dạ, chúng con về rồi. Nương, người thật lợi hại, con yêu thú to thế này mà cũng hạ được!”
“Chỉ là yêu thú nhị tinh tam cấp thôi. Ta đã là linh sư tam cấp, tất nhiên không khó. Đợi đến ngày ta hạ được yêu thú nhị tinh tứ cấp, lúc đó mới gọi là lợi hại!” Hàm Song nói, giọng điệu bình thản nhưng khuôn mặt vẫn không giấu được vẻ vui mừng khi được con trai khen.
Quý Hàn Vũ thấy mẫu thân vui vẻ, cũng vội nịnh nọt: “Nương, không thể nói vậy được! Yêu thú cùng cấp vốn đã rất khó đánh bại, nương hạ được nhị tinh tam cấp đã cho thấy thực lực vượt xa nhiều tu sĩ cùng cấp rồi!”
Hàm Song cười, đáp: “Ồ, từ khi nào Tiểu Vũ của ta lại khéo miệng thế này?”
Quý Hàn Vũ đỏ bừng mặt, không nói thêm lời nào.
Đại ca tính tình chẳng đáng tin, chắc chắn là học từ nương cả!
Mẹ con ba người vừa nói cười vui vẻ nhưng rất nhanh không khí lại trở nên trầm lắng.
Quý Hàn Uyên nhìn sắc mặt mẫu thân, chủ động lên tiếng: “Nương, hôm nay tổ phụ gọi con đến và nói một số chuyện. Con đã đồng ý đi Khúc Lâm Thành cầu hôn.”
Hàm Song khẽ nhíu mày. Nàng đã nghe Hàm Liễu kể qua về chuyện này, biết rằng thái độ của Quý Hàn Uyên đối với hôn sự này đã thay đổi sau khi từ đường trở về.
Giờ nghe con trai chính miệng nói, sắc mặt nàng càng trở nên lạnh lùng.
Quý Hàn Uyên biết mẫu thân bất mãn với tổ phụ chứ không phải với mình, nên cũng không sợ hãi, tiếp tục nói: “Nương, con còn muốn cả nhà chúng ta sống ở Khúc Lâm Thành vài năm.”
Hàm Song định hỏi nguyên nhân nhưng vừa lúc đó lại nghe tiếng bước chân vọng lại gần. Nàng khẽ nhíu mày, nói: “Uyên Nhi, Tiểu Vũ, hai đứa vào nhà trước đi. Việc này để sau hãy bàn.”
Quý Hàn Uyên vừa nghe liền hiểu có người tới. Hắn kéo đệ vào trong, mắt vẫn dõi qua khe cửa nhìn động tĩnh bên ngoài.
Không lâu sau, nhị thẩm Hứa Lan Chi dẫn theo hai nha hoàn bước vào sân. Nhìn thấy yêu thú đã được xử lý hơn nửa, mắt bà sáng lên: “Đại tẩu về rồi! Vẫn là đại tẩu giỏi thật, mới một ngày đã mang về con yêu thú tốt thế này!”
Hứa Lan Chi và chồng là Quý Toàn Ứng tuy cũng là linh sư, hơn nữa Quý Toàn Ứng còn ngang cấp với Hàm Song, nhưng cả hai rất ít khi ra ngoài rèn luyện. Nếu có ra ngoài cũng vô cùng cẩn thận, không dám mạo hiểm, nên thu hoạch chẳng được là bao.
Ngược lại, Hàm Song tính cách mạnh mẽ, thường xuyên ra ngoài rèn luyện, mỗi lần đều mang về rất nhiều đồ tốt. Nhị phòng thấy vậy liền đỏ mắt, thường xuyên nhắm vào chiến lợi phẩm của nàng.
Hàm Song nghĩ rằng con trai mình không thể tu luyện, nếu nhường nhịn nhị phòng một chút thì họ sẽ giúp đỡ, để ý hơn khi nàng ra ngoài. Vì vậy, mỗi lần mang đồ về, nàng đều chia phần cho họ.
Thế nhưng nhị phòng được nước lấn tới, càng ngày càng đòi hỏi nhiều hơn. Có lần, đồ Hàm Song mang về thậm chí chẳng còn lại chút gì cho đại phòng.
Hàm Song không phải người ngốc, nàng hiểu rõ việc tu luyện của mình và tiểu nhi tử rất quan trọng, còn đại nhi tử thì cần tài nguyên để điều dưỡng cơ thể. Vì vậy, mỗi lần rèn luyện trở về, nàng luôn giữ lại đủ tài nguyên cho ba mẹ con trước khi đem những thứ còn lại chia cho nhị phòng.
Nếu là ngày thường, dù không mấy ưa thái độ tham lam không đáy của Hứa Lan Chi, Hàm Song vẫn nhẫn nhịn vì nghĩ đến các con. Nhưng lần này, nàng lại nghĩ tới việc nhị phòng thường xuyên lấy đồ mà không bao giờ nhớ đến công lao của nàng. Đã vậy, họ còn xúi giục gia chủ sắp đặt chuyện hôn nhân của Uyên Nhi để leo lên mối quan hệ với Khúc gia, mà hoàn toàn không hỏi qua ý kiến của nàng hay các con. Chính họ đã tự tiện quyết định mọi chuyện. Điều này khiến Hàm Song không thể nhẫn nhịn thêm.
“Phu quân mất tích, ta chỉ còn biết sống nương tựa vào các con. Vậy mà còn phải chịu huynh đệ và chị em dâu tính toán. Không có lợi thế, làm sao nuôi nổi gia đình?” Hàm Song cười lạnh, giọng đầy mỉa mai: “Ta không giỏi lấy lòng trưởng bối, càng không thể làm loại người ghê tởm, cúi mình nịnh bợ, đổi lấy chút lợi ích. Ta chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.”