Đôi mắt tức giận của Quý Hàn Vũ khiến Quý Hàn Uyên biết rằng cậu đã tin lời hắn.
“Hiện tại không cần biết là ai. Ngươi chỉ cần nhớ rằng, trong toàn bộ Quý gia, ngoài mẫu thân và Hàm Liễu, không ai là người đáng tin.” Quý Hàn Uyên nói, vẻ mặt lạnh lùng như băng.
Chuyện này là do kiếp trước, ngay trước khi chết, kẻ thù đã chính miệng nói với hắn. Cũng vì thế mà mẫu thân và đệ đệ đã bị hại ngay trước mắt hắn. Trong cơn tuyệt vọng, hắn đã tự bạo, muốn kéo kẻ thù chết cùng.
Đáng tiếc, khi đó hắn quá yếu, không thể gây tổn thương đáng kể cho kẻ địch. Mẫu thân và đệ đệ vì không đủ mạnh nên mới bị tàn hại thảm thương.
Sau đó, linh hồn hắn phiêu bạt, hóa thành một sợi tóc đen đi theo Khúc Ninh. Hắn tận mắt chứng kiến Khúc Ninh báo thù cho cả nhà mình. Theo thời gian, những ký ức đó dần mờ nhạt, nhưng giờ đây nhắc lại, hắn đã có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh.
Quý Hàn Vũ thì không thể bình tĩnh nổi. Cậu đứng bật dậy, tay nắm chuôi kiếm treo ở hông, dáng vẻ nóng lòng muốn đi tìm kẻ thù để trả thù, mặc dù chưa biết kẻ đó là ai.
Quý Hàn Uyên đã đoán trước phản ứng của cậu. Hắn nhanh tay giữ chặt lấy Quý Hàn Vũ, nghiêm nghị nói: “Kẻ đứng sau rất mạnh, không phải người mà chúng ta hiện tại có thể đối phó. Hàn Vũ, chúng ta cần nhẫn nhịn một thời gian.”
Hắn không nói rõ kẻ thù là ai, bởi sợ rằng với tuổi nhỏ của Quý Hàn Vũ, cậu sẽ không nhịn được mà lỡ lời. Đến lúc đó, những kẻ đó chắc chắn sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.
Quý Hàn Vũ dần tỉnh táo lại. Cậu nắm chặt tay, nghiến răng hỏi: “Vậy cứ để chúng nhởn nhơ ngoài kia sao?”
“Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.” Quý Hàn Uyên kéo cậu ngồi xuống, rót cho cậu một chén linh trà mát lạnh để làm dịu tinh thần. Sau đó, hắn nói: “Điều chúng ta cần làm bây giờ là chăm chỉ tu luyện, sớm ngày trở thành Linh Sư, thậm chí là Đại Linh Sư. Khi đó, không có thù nào là không báo được. Nhưng trước lúc đó, nhất định phải nhẫn nhịn!”
Quý Hàn Vũ uống cạn chén trà, sau đó đặt mạnh chén xuống bàn, khuôn mặt đầy sự bực bội.
“Hàn Vũ, ta hiện tại đã có tiên nhân tương trợ, đợi đến khi ta tu luyện thành Đại Linh Sư, ta sẽ không còn sợ những kẻ đó nữa.” Quý Hàn Uyên nhẹ giọng an ủi, vỗ vai đệ đệ.
“Nhưng… chuyện về tiên nhân, đâu đã được xác nhận…” Quý Hàn Vũ chần chừ nói.
Quý Hàn Uyên đáp: “Ngoài việc tu luyện, tiên nhân còn truyền lại cho ta không ít tri thức về luyện đan, luyện khí và bùa chú. Ta sẽ ghi lại phần về bùa chú cho ngươi, ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Kiếp trước, dù gì hắn cũng đã “sống” hơn ngàn năm. Theo chân Khúc Ninh chu du từ Trung Đại Lục đến Thượng Đại Lục, hắn biết không ít thứ. Dù hiện giờ chỉ nhớ được một phần, nhưng như vậy cũng đã đủ để dùng.
Mẫu thân và đệ đệ ngoài tu luyện còn học thêm cách chế tạo bùa chú, chủ yếu là để tạo thêm chút sức mạnh bảo vệ bản thân cho hắn. Bọn họ đã tốn không ít tâm sức để sáng tạo ra loại bùa không cần linh lực cũng có thể kích hoạt.
Quý Hàn Vũ thật sự yêu thích việc nghiên cứu bùa chú. Nghe vậy, ánh mắt cậu sáng rực.
Quý Hàn Uyên thấy vậy, mỉm cười. Hắn lấy bút và giấy, chậm rãi ghi chép lại những ký ức trong đầu mình thành văn tự. Tuy nhiên, các phù văn thì hắn không thể vẽ ra được do không có linh lực. Dù có vẽ được, chúng cũng khác xa phù văn thực sự, thậm chí có thể gây nhầm lẫn cho người khác, nên hắn quyết định không vẽ.
Quý Hàn Vũ chăm chú quan sát từng nét chữ của huynh trưởng. Càng đọc, ánh mắt cậu càng sáng lên. Khi Quý Hàn Uyên viết xong trang đầu tiên, cậu lập tức cầm lấy và nghiên cứu kỹ lưỡng. Đọc hết mười trang, cậu liền lấy bút và bùa ra, bắt đầu vẽ.
Nửa canh giờ trôi qua, một đạo kim quang sáng rực lóe lên trên lá bùa, sau đó hòa vào bùa chú. Một lá bùa thượng phẩm hoàn chỉnh đã được tạo thành.
“Thượng phẩm!” Quý Hàn Vũ kích động không thôi khi lần đầu tiên vẽ được bùa chú thượng phẩm.
“Thượng phẩm thì tính gì. Đợi khi tu vi ngươi cao hơn, ngay cả cực phẩm cũng không phải là điều không thể.” Quý Hàn Uyên mỉm cười, xoa đầu đệ đệ.
Ở Thiên Lẫm Đại Lục, bùa chú, đan dược và luyện khí đều được chia thành chín cấp, từ nhất tinh đến cửu tinh.
Linh Sĩ chỉ có thể luyện chế được bùa chú nhất tinh, đan dược và pháp khí tương tự. Phẩm cấp của chúng – hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, hay cực phẩm – phụ thuộc vào thần thức, linh lực, thiên phú và kỹ thuật truyền thừa của mỗi người.
Hàn Vũ có thiên phú không tệ. Hiện tại cậu đã có tài liệu từ hắn, sau này sẽ không thiếu các phương pháp truyền thừa. Với tu vi Linh Sĩ cấp bốn, Hàn Vũ có thể luyện chế bùa chú nhất tinh thượng phẩm mà vẫn còn dư sức. Điều này chứng tỏ thần thức của cậu vượt xa cấp bậc tu vi. Chỉ có điều, linh lực của cậu vẫn còn hạn chế.
Muốn tăng cường linh lực có hai cách: một là nâng cao tu vi, cách thông thường; hai là nâng cao chất lượng linh lực.
Việc nâng cao chất lượng linh lực đòi hỏi phải rèn luyện thân thể. Tuy nhiên, luyện thể là một quá trình gian khổ, cần tiêu tốn nhiều tiền bạc và tài nguyên. Thậm chí còn phải có một luyện đan sư hỗ trợ chế tạo các loại đan dược từ máu thú để dùng trong luyện thể. Hiện tại, bọn họ không có đủ điều kiện, đặc biệt là không có một luyện đan sư đáng tin. Vì vậy, trước mắt chỉ có thể bắt đầu từ việc tăng tu vi.
Quý gia, một gia tộc nhỏ bé, thì tài nguyên và công pháp tu luyện đều chẳng ra gì. Công pháp mà gia đình bọn họ có được còn thuộc loại tệ hơn cả tiêu chuẩn chung. Nếu Hàn Vũ được tiếp cận với công pháp tốt hơn, tu vi của cậu hiện tại chắc chắn sẽ không chỉ dừng ở cấp bốn Linh Sĩ.
Tuy nhiên, hắn biết rõ rất nhiều công pháp, nên chuyện này có thể cải thiện dần dần trong tương lai.
Quý Hàn Uyên không suy nghĩ thêm, tập trung viết ra các kiến thức liên quan đến bùa chú. Viết được hai mươi trang giấy, tay hắn bắt đầu run rẩy, không thể không tạm dừng để nghỉ ngơi.
Cơ thể này, quả thực quá yếu!