Trọng Sinh Thành Vị Hôn Phu Của Nam Phụ Hắc Hóa

Chương 6: Thiên Diễm

“Hai mạch Nhâm Đốc bị phong tỏa, có thể tu luyện võ công thế tục sao?” Quý Hàn Vũ hơi bối rối.

Dù còn nhỏ tuổi, nhưng cậu không phải kẻ thiếu hiểu biết.

Huynh trưởng không thể tu luyện linh lực, mẫu thân cũng từng thử để huynh trưởng tu luyện võ công thế tục, hy vọng có chút khả năng tự bảo vệ, lại còn giúp cơ thể khỏe mạnh hơn. Nhưng võ công thế tục quan trọng nhất là phải thông suốt hai mạch Nhâm và Đốc. Cậu chưa từng nghe nói có ai mà không cần thông hai mạch này vẫn tu luyện được.

“Võ công bình thường thì không thể, nhưng công pháp mà tiên nhân truyền cho ta lại khác. Nó được tạo ra chuyên biệt cho những Tu Linh giả thuộc Đơn hỏa linh căn nhưng có kinh mạch bị phong bế.” Quý Hàn Uyên mỉm cười đáp.

“Thật không!?” Quý Hàn Vũ lập tức nâng giọng đầy phấn khích.

Quý Hàn Uyên gật đầu: “Đúng vậy, tiên nhân trong mộng đã nói như thế.”

Chuyện này cũng rất kỳ lạ. Kiếp trước, trong một lần rèn luyện, mẫu thân và Hàn Vũ vô tình lạc vào một động phủ. Động phủ này từng là nơi cư trú của một tiền bối thuộc Đơn hỏa linh căn, nhưng bị kẻ xấu hãm hại khiến kinh mạch tắc nghẽn, linh lực không thể tiến triển mà còn thoái lui.

Tiền bối họ Giang, gia tộc đối xử rất tốt với ông, dù lúc ấy ông gần như đã trở thành phế nhân. Gia tộc vẫn tìm mọi cách giúp ông khôi phục thực lực.

Đáng tiếc, việc khôi phục không hề dễ dàng. Dù gia tộc hao tốn rất nhiều tâm huyết, họ vẫn không tìm ra cách giải quyết. Nhưng Giang tiền bối là người kiên định, không vì trở thành phế nhân mà tự buông bỏ bản thân. Khi hạ đại lục không còn hy vọng, ông liền đến trung đại lục. Sau đó, ông lại thử tìm kiếm ở phàm tục giới.

Không ngờ, chính ở phàm tục giới, ông đã tìm ra cách.

Phàm tục giới có một môn công pháp võ giả tên là Vô Tương Công. Công pháp này vốn không được nhiều người biết đến, do một võ giả ở phàm tục sáng tạo cho đứa con út của mình, người cũng bị tắc nghẽn kinh mạch. Tuy nhiên, võ giả này chỉ nghiên cứu được một nửa, con trai ông qua đời, khiến ông không còn tâm trí để hoàn thành. Công pháp từ đó bị bỏ ngỏ.

Sau khi Giang tiền bối đến phàm tục giới, ông lang thang khắp nơi và tình cờ kết bạn với hậu nhân của võ giả kia. Người bạn này, khi biết tình cảnh của Giang tiền bối, đã mang Vô Tương Công ra và cùng ông hoàn thiện nó.

Qua nhiều năm nghiên cứu, công pháp cuối cùng đã được hoàn chỉnh. Giang tiền bối kết hợp Vô Tương Công với những công pháp thuộc tính hỏa khác, sáng tạo ra Thiên Diễm Công.

Khi tu luyện Thiên Diễm Công đến cảnh giới cửu trọng đại viên mãn, vấn đề kinh mạch của ông được giải quyết hoàn toàn. Sau đó, ông chuyển hóa võ công thành linh lực, tiếp tục bước lên con đường Tu Linh.

Về sau, Giang tiền bối để lại Vô Tương Công, Thiên Diễm Công, cùng toàn bộ những gì mình trải qua tại động phủ nơi ông từng ở. Những thứ đó được ông dành lại cho người có duyên, và tình cờ được mẫu thân cùng Hàn Vũ phát hiện.

“Ca, vậy huynh mau thử xem!” Quý Hàn Vũ phấn khích giục giã. Nhưng khi chưa kịp để Quý Hàn Uyên đồng ý, cậu bỗng chần chừ, nghi hoặc nói: “Không đúng, ca, huynh nên viết công pháp ra trước, rồi đưa cho mẫu thân xem qua đã. Lỡ đâu thì…”

Hắn không nói thêm gì, nhưng Quý Hàn Uyên vẫn hiểu được ý tứ của cậu.

Đệ đệ đang lo lắng cho hắn.

Công pháp này không phải ngày một ngày hai là có thể luyện thành. Hắn cũng không định bắt đầu tu luyện khi còn ở Quý gia, vì thế liền gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Được.”

“Hàn Vũ, chuyện này không được nói với bất kỳ ai ngoài mẫu thân.” Quý Hàn Uyên nghiêm giọng dặn dò.

Kiếp trước, chính vì những người kia biết hắn có thể tu luyện lại và tiến bộ rất nhanh nên sinh lòng kiêng kỵ. Họ còn tin rằng mẫu thân hắn nắm giữ bảo vật quý, dẫn đến việc ra tay hãm hại mẫu tử hắn. Lần này, hắn nhất định phải giữ kín bí mật.

Quý Hàn Vũ ngẩn người, có chút khó hiểu: “Tại sao? Nếu huynh có thể tu luyện, chẳng phải những người đó sẽ không dám khinh thường huynh sao?”

“Người mạnh thật sự sẽ không vì bị người khác chèn ép mà sinh lòng oán hận. Ngược lại, họ sẽ càng nỗ lực vươn lên để trở nên mạnh mẽ hơn.” Quý Hàn Uyên ôn tồn giải thích.

Dù đệ đệ mới mười tuổi, lại trưởng thành sớm nhưng cậu vẫn là một đứa trẻ, dễ xúc động và muốn khẳng định bản thân.

“Hiện tại, chúng ta vẫn còn rất yếu. Để tránh bị người khác lợi dụng hoặc hãm hại, trước khi có đủ khả năng tự bảo vệ, ta tuyệt đối không được để lộ chuyện mình có thể tu luyện. Ngay cả thực lực của ngươi, sau này cũng phải giấu đi một phần.”

Quý Hàn Vũ có chút ngơ ngác: “Có người muốn hại chúng ta sao?”

Thấy biểu cảm của cậu, Quý Hàn Uyên có chút không đành lòng. Nhưng để đệ đệ không mềm lòng với những kẻ đó sau này, hắn buộc phải nhẫn tâm.

Hắn thở dài: “Ngươi nghĩ vì sao ta không thể tu luyện? Không phải bởi vì khi ta vừa sinh ra, dị tượng trời giáng đã khiến kẻ khác lo sợ ta sẽ nổi bật sao? Khi ta mới hai tuổi, bọn họ đã hạ Đổ Linh Đan cho ta.”

Quý Hàn Vũ mở to mắt, kinh ngạc đến mức như bị sấm sét giáng xuống đầu.

Một lúc lâu sau, cậu mới ngơ ngác hỏi: “Là ai?”