Nghĩ đến những đau khổ mà người thân yêu nhất phải chịu đựng trong kiếp trước, ánh mắt Quý Hàn Uyên trở nên lạnh lẽo đến rợn người.
Bị ánh mắt của hắn chiếu thẳng, gã sai vặt bất giác lạnh sống lưng, cả người toát mồ hôi lạnh.
"Sao ngươi lại nhìn huynh ta như vậy? Định uy hϊếp huynh ấy à?!" Quý Hàn Vũ nhìn thấy gã sai vặt nhìn chằm chằm Quý Hàn Uyên với ánh mắt kỳ quái, cậu tức giận trừng mắt quát: "Còn không mau tự tát mình! Năm mươi cái, thiếu một cái hay đánh nhẹ đều phải làm lại!"
Gã sai vặt cuối cùng nhận ra mình đã làm quá nhiều điều ngu ngốc, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Quý Hàn Vũ vốn không phải là người tàn nhẫn, nhưng huynh trưởng và mẫu thân là giới hạn của cậu. Ai dám xúc phạm họ, cậu liền liều mạng với người đó!
Mặc cho gã sai vặt biện bạch thế nào, Quý Hàn Vũ vẫn không lay chuyển. Cuối cùng, gã sai vặt đành phải ngoan ngoãn tự tát mình đủ năm mươi cái.
Nhìn thấy gã sai vặt mặt sưng đỏ, Quý Hàn Vũ cuối cùng cũng nguôi giận, xua tay nói: "Cút đi!"
Gã sai vặt vội đáp "Vâng”, không dám thốt thêm lời nào, lập tức rút lui.
“Ca, trước kia có phải huynh thường xuyên bị người khác bắt nạt không?" Quý Hàn Vũ quay đầu nhìn huynh trưởng lớn hơn cậu hai tuổi nhưng vóc dáng lại gầy yếu hơn hẳn do sức khỏe không tốt.
Một gã sai vặt vốn là người hầu thân cận của huynh trưởng mà dám vô lễ như vậy, còn có ý muốn xông vào phòng khi chưa được phép...
"Đó đều là chuyện đã qua.” Quý Hàn Uyên không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt đáp.
"Nhưng A Vũ yên tâm, về sau huynh của đệ sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.”
“Thật không?” Quý Hàn Vũ lo lắng nhìn hắn, vẻ mặt rõ ràng không tin tưởng lắm.
Quý Hàn Uyên bật cười, đưa tay xoa đầu đệ đệ:b“Thật mà. Nếu sau này họ lại bắt nạt huynh, huynh sẽ mách đệ và mẫu thân. Đến lúc đó, đừng chê huynh phiền phức đấy."
"Không bao giờ!" Quý Hàn Vũ quen được xoa đầu, không phản kháng, nhưng tức giận nói: “Những kẻ đó thật quá đáng, dám bắt nạt huynh sau lưng! Ca, huynh cứ nói với đệ xem ai đã làm vậy, đệ sẽ giúp huynh báo thù!"
“Chuyện đã qua thì để nó qua đi." Quý Hàn Uyên cười nhạt. "Nếu sau này còn ai dám, huynh nhất định sẽ nói với đệ.”
Hắn không phải người rộng lượng, nhưng đã lâu như vậy, kí ức của hắn sau khi trọng sinh cũng không trọn vẹn. Những tổn thương trong quá khứ không vì sống lại mà biến mất, thậm chí nhiều chi tiết đã mờ nhạt. Hiện giờ, nhớ được chuyện liên quan đến mẫu thân, Quý Hàn Vũ và Khúc Ninh đã là tốt lắm rồi, huống chi là những chuyện khác.
Dù sao, những kẻ từng bắt nạt hắn chắc chắn sẽ không ngừng lại. Đến lúc đó, hẳn sẽ từ từ tính sổ với chúng.
Không cần nhờ đến mẫu thân hay đệ đệ, chính hắn cũng có thể khiến chúng "gậy ông đập lưng ông".
Quý Hàn Vũ nhíu mày, hiển nhiên không đồng tình với cách làm của hắn. Nhưng cậu hiểu huynh trưởng là người có chủ kiến nên không khuyên nhủ thêm, chỉ dặn dò:
"Nếu về sau bọn họ dám bắt nạt huynh, huynh nhất định phải nói với đệ và mẫu thân, không được giấu nữa!"
"Được.” Quý Hàn Uyên gật đầu đồng ý. "Đi thôi, chúng ta đến gặp gia gia một lần."
“Gia gia vừa lúc này gọi huynh qua đó, chắc chắn không phải chuyện gì tốt, ca, huynh tốt nhất đừng đi!” Quý Hàn Vũ với gương mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nói.
Quý Hàn Uyên khẽ cười: “Chưa chắc đã vậy.”
Nếu là ở kiếp trước, quả thực chẳng phải chuyện tốt. Nhưng hiện tại, đây lại là cơ hội để hắn đường hoàng gặp Khúc Ninh mà không gặp nguy hiểm, hắn nhất định không muốn bỏ qua.
Quý Hàn Vũ lên tiếng: “Không cần đoán cũng biết là chuyện hôn sự của huynh. Gia gia thật sự hồ đồ, lại bắt huynh cưới một người như vậy…”
“Hàn Vũ, đủ rồi.” Quý Hàn Uyên ngắt lời, “Không biết rõ toàn cảnh thì đừng đưa ra ý kiến. Chúng ta chưa gặp Khúc Ninh, làm sao biết cậu ấy thế nào. Chỉ dựa vào ngoại hình hay năng khiếu để đánh giá một người là không đúng. Có người dung mạo tuấn tú, tài năng vượt trội nhưng lại tâm địa độc ác. Cũng có người ngoại hình bình thường, năng khiếu chẳng có nhưng khí chất thanh cao. Chúng ta không nên vì nghe lời đồn mà sinh lòng ác cảm với cậu ấy.”
Hắn không chịu được khi nghe người khác nói không tốt về Khúc Ninh, cũng không muốn người trong nhà vì chưa hiểu rõ mà đánh giá sai về cậu ấy.
Chỉ có hắn mới biết, Khúc Ninh tốt đẹp đến nhường nào.
Bị huynh trưởng trách móc bất ngờ, Quý Hàn Vũ nhất thời tủi thân. Nhưng nghĩ kỹ lại, huynh trưởng nói cũng đúng. Cậu quả thực không nên có ý kiến tiêu cực về đại tẩu tương lai khi còn chưa gặp mặt. Cậu vội cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta hiểu rồi, ca.”
Cậu hiểu đạo lý là vậy, nhưng vẫn cảm thấy ấm ức.
Quý Hàn Uyên sau khi nói xong cũng nhận ra giọng điệu mình nặng nề, liền cảm thấy áy náy. Hắn xoa đầu em trai, nhẹ nhàng giải thích: “Hàn Vũ, đại ca không phải muốn trách em. Chỉ là hôn sự này là do hai bên trưởng bối quyết định. Em thấy ta thiệt thòi, nhưng Khúc Ninh có lẽ còn thiệt thòi hơn. Nếu chúng ta vì vậy mà ghét bỏ cậu ấy thì thật không công bằng.”
“Còn nữa, tổ phụ là gia chủ, ông ấy có sai lầm gì, chúng ta chỉ nên nói riêng với nhau. Đừng để người ngoài nghe thấy, kẻo rước lấy tai tiếng.”
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì bọn họ hiện giờ chưa đủ thực lực. Tổ phụ lại bất công, nhị phòng có làm loạn thế nào cũng không sao, còn đại phòng chỉ cần phạm lỗi nhỏ liền bị làm lớn chuyện và xử phạt nặng nề.
Chờ đến khi thực lực đủ mạnh, bất kể là tổ phụ hay trưởng lão, nếu còn dám làm khó mẫu thân và Hàn Vũ, chẳng cần mẫu thân hay đệ đệ phải nói gì, chính hắn sẽ không để họ yên.
“Đại ca yên tâm, ta đã hiểu.” Bị trấn an, Quý Hàn Vũ dụi đầu vào lòng bàn tay huynh trưởng, hít sâu một hơi.
Nhìn đệ đệ còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy, Quý Hàn Uyên cảm thấy xót xa. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, với tình cảnh hiện tại, trưởng thành sớm chỉ có lợi cho Hàn Vũ.
Không nói thêm gì, Quý Hàn Uyên thay y phục, rồi cùng em trai rời khỏi Hàn Uyên Các. Dọc theo con đường lát đá xanh, vòng qua mấy sân nhỏ, đi qua hành lang dài, chẳng mấy chốc họ đã đến chính đường.